Những ngày tiếp theo Hoàng Khiêm dẫn Hạ Vân Nguyệt đi rất nhiều nơi, làm cô rất vui vẻ, hôm nay hai người họ đi dạo ở bờ biển đêm, nơi đây cũng rất đông đúc khách du lịch tham quan.
Cô và anh nắm tay nhau đi dạo trên bên bờ biển, đi được một lát, Hoàng Khiêm để cô ngồi lên ghế đá, rồi đi về phía bên kia mua nước uống.
"Em ngồi ở đây chờ anh, anh đi mua nước cho em."
Hạ Vân Nguyệt cũng ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá, cô nhìn ra xa ngắm biển đêm, cảm giác này thật bình yên.
Nhưng mà không hiểu sao cả ngày hôm nay, trong lòng Hạ Vân Nguyệt có cảm giác bồn chồn khó tả, lo suy nghĩ cô không để ý rằng có một chàng trai đang đứng trước mặt mình, ánh mắt anh ta hoà nhã, anh ta chìa tay ra có ý định làm quen.
"Xin chào, tôi là Run rất vui được làm quen."
"Xin chào." Hạ Vân Nguyệt ngước mặt lên nhìn nhìn chàng trai trước mặt đánh giá một chút, người này cao khoảng một mét tám, thân hình tương đối ăn mặc áo sơ mi quần đen lịch sự, còn đeo một cặp mắt kính cận rất giống mấy tên mọt sách, cô gật đầu chào hỏi, rồi tiếp tục nhìn về phía bờ biển, không có ý định sẽ bắt tay anh ta.
"Em đến đây một mình sao, tôi có thể ngồi cùng em được không?" Run thấy hành động phớt lờ của cô, anh hơi ngại thu tay về anh ngại ngùng nói.
"Không được, tôi đi cùng chồng." Hạ Vân Nguyệt thờ ơ nói, anh ta muốn tán tỉnh cô sao? Cô không quan tâm anh ta, cô chỉ đang ngóng Hoàng Khiêm, anh đi nãy giờ cũng hơi lâu rồi.
"À...em có chồng rồi sao? Em không nói vậy để từ chối làm quen với anh đấy chứ." Run hơi bất ngờ khi nghe những lời nói dứt khoát từ miệng cô, từ trước đến giờ có rất nhiều cô gái tình nguyện ở bên cạnh anh, nhưng anh chưa từng để ý tới ai cả, hôm nay anh không tin, với vẻ đẹp trai của anh mà không được cô gái này để ý.
"Anh ấy là chồng tôi." Hạ Vân Nguyệt nghe Run nói, cô cau mày tên này có vấn đề gì không?
Rồi cô chỉ tay về phía sau lưng Run, khi thấy Hoàng Khiêm vừa đi mua nước về, hai người nhìn nhau ánh mắt nhìn về đối phương vài giây rồi đi ngang qua nhau.
"Em quen anh ta sao?" Hoàng Khiêm đi tới ngồi cạnh cô, anh mở nắp chai nước rồi đưa cho cô, khi nãy anh đi mua nước nhưng ánh mắt anh luôn quan sát cô, cho nên việc lúc nãy có người đến bắt chuyện anh đều thấy.
"Em không quen, anh ta muốn làm quen với em." Hạ Vân Nguyệt nhận lấy chai nước từ tay anh, đưa lên miệng uống một ngụm rồi nói.
Có lẽ do hoàn cảnh lớn lên, ngoại trừ gặp đối tác, Hạ Vân Nguyệt rất ít tiếp xúc với người khác, thường thì cô thẳng thừng từ chối không dây dưa nhiều.
"Cô ấy là vợ tôi, nên mong anh hãy bỏ ngay ý định làm quen đi." Hoàng Khiêm ôm eo cô, cả người anh tỏa ra hàn khí, đồng thời đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Run cảnh cáo làm cho Run hơi rùng mình với hàn khí này.
"Tôi có việc tôi đi trước, không làm phiền hai người nữa." Run nhìn hai người họ, nghe những lời nói thì ánh mắt thoáng buồn, anh đi về phía trước trong lòng tiếc nuối thì ra cô ấy là hoa đã có chủ.
"Cậu chủ."
"Đều ra về cô gái ấy giúp tôi." Run nói với tên thuộc hạ bên cạnh, anh nhếch môi trong lòng dâng lên một ý nghĩ, cô gái này rất thú vị, nếu anh đã muốn thì phải có được, bằng mọi giá.
Hạ Vân Nguyệt nhìn thấy Run đã đi xa nhưng ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Hoàng Khiêm, vẫn hướng về phía anh ta.
"Anh làm sao đấy?"
"Ư...m…"
Hoàng Khiêm không nói gì cánh tay ôm eo cô, kéo sát vào người anh, anh cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia.
Hạ Vân Nguyệt bị hôn bất ngờ cô mở to mắt mà nhìn, xung quanh họ còn có những khách du lịch khác nhưng suy nghĩ của họ rất thoáng, có người còn ngưỡng mộ.
Nụ hôn của anh có chút dịu dàng, cũng có chút mạnh bạo đến khi cô không thở được nữa thì anh mới luyến tiếc buông môi cô ra. Cả người cô xụi lơ, nằm ở trong lòng Hoàng Khiêm thở không ngừng hít lấy không khí.
"Đồ ngốc, lần sau hôn phải thở."
Hoàng Khiêm ôm cô trong lòng, đưa tay cúi xuống hôn nhẹ chóp mũi cô rồi nói, anh vừa đi một lát đã có kẻ muốn dòm ngó cô, anh thật muốn giấu cô ở trong nhà mà.
"Anh mới ngốc." Hạ Vân Nguyệt nghe anh nói liền tức giận phồng má, khuôn mặt đỏ lên trông thấy.
"Vợ anh nói cái gì cũng đúng cả." Hoàng Khiêm nhìn cô vợ nhỏ đang giận của mình mà phì cười, thì ra cô giận lại đáng yêu như vậy.
"..." Hạ Vân Nguyệt câm nín anh ấy học ở đâu ra vậy? Hoàn toàn khác với một Hoàng thiếu gia lạnh lùng khó gần, mấy ngày nay nghe không ít những lời ngọt ngào từ anh cảm giác như cô cứ đang mơ vậy, không chân thật chút nào.
Cô ngó lơ anh mà ngắm nhìn cảnh biển, được một lát cô cảm thấy không khí ở đây rất khác lạ, lúc này cô mới để ý những khách du lịch khi nãy đi đâu hết rồi! nếu họ đi về rồi không lẽ cùng lúc đi về hết hay sao? Sao chỉ còn lưa thưa vài người thế này.
"Khiêm."
"Anh đây." Hoàng Khiêm nghe giọng nói của cô, anh nhìn xuống thì nhận thấy trong ánh mắt của cô có chút lo lắng.
"Anh có thấy những người trên biển rất kì lạ không?Em cảm giác họ cứ nhìn chăm chăm chúng ta." Hạ Vân Nguyệt nói xong cô cũng ngồi bật dậy khỏi lòng anh, cô nhìn thấy ánh mắt giết người trong mắt bọn họ dường như muốn nhắm tới anh và cô.
"Chúng ta về thôi." Hoàng Khiêm cau mày, anh nhìn xung quanh, thầm chửi thề trong lòng không ngờ bọn chúng lại ra tay ở đây, rồi nắm tay cô đi về phía khách sạn, anh không phải không hiểu những gì cô nói, ánh mắt anh hơi nhăn lại, nhìn về đám người trước mặt.
Nhưng vừa đi được vài ba bước, đã bị Hoàng Khiêm ôm lại che chắn trong lòng.
"Cẩn thận."
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !