"Cẩn thận."
Hạ vân Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì, thì đã được Hoàng Khiêm ôm gọn trong lòng, tiếng súng vang lên sượt qua người họ.
Đám người ở trên biển, khoảng chừng hơn mười người cũng tiến lại gần bao vây hai người họ.
"Ai phái các người tới." Hoàng Khiêm kéo Hạ Vân Nguyệt ra sau lưng, còn bản thân thì che chắn trước người cô, giọng anh lạnh lùng nhìn vào đám người đó.
"Mày không cần biết, mày chỉ cần biết là ông chủ tao phái tụi tao tới giết mày." Một tên mặt áo đen đứng lên một bước, nhìn có vẻ như người cầm đầu trong nhóm người này, hắn hống hách lên tiếng.
"Hừ, muốn giết tao? Xem tụi mày đủ bản lĩnh không." Hoàng Khiêm hừ lạnh, ánh mắt tỏa ra sát khí chết chóc làm bọn họ lùi vài bước.
"Còn chờ gì nữa, mau giết chúng." Tên cầm đầu hét toáng lên ra lệnh, rất nhanh bọn chúng xông lại chỗ hai người.
Hoàng Khiêm ra tay rất nhanh, bọn chúng còn chưa chạm được đến anh đã bị đánh ra xa, dường như một quyền của anh đã khiến bọn chúng mất hơn nửa cái mạng rồi, tuy đang đánh nhau nhưng Hoàng Khiêm lúc nào cũng để mắt tới Hạ Vân Nguyệt đang ở sau lưng, chỉ cần có kẻ muốn tiếp cận cô, đều bị anh đánh chết ngay tại chỗ.
Cô đứng sau lưng được anh che chắn, Hạ Vân Nguyệt còn đang bàng hoàng trước tình cảnh này, bọn họ nói muốn giết anh? Vậy lai lịch của như thế nào! Mà đến mức bị người ta truy sát hay là do cô nghĩ nhiều, biết đâu là ganh ghét trong làm ăn thì sao.
Nãy giờ cũng đã hơn mười phút, hơn phân nửa người nằm xuống thì lại có thêm một đám người khác đến, chợt có một tên định đánh lén anh từ phía sau lưng, mà lúc này anh còn chưa phát hiện.
"Khiêm, anh cẩn thận phía sau."
Hạ Vân Nguyệt không nghĩ nhiều cô hét lên cảnh báo cho anh, rồi trong chớp mắt quật ngã tên đó. Tên vừa nãy bị một đòn chí mạng của cô quật xuống, nằm lăn ra đất hắn còn chưa kịp biết chuyện gì mà chết.
Hai người đứng đối diện nhau đưa lưng về phía đối phương, Hoàng Khiêm cũng không kinh ngạc mấy, khi thấy cô biết võ, nhưng khi nghĩ đến chuyện lúc nãy, cô không màn nguy hiểm mà lao ra giúp anh, trong lòng anh tràn ngập ấm áp.
Tình hình rất nhanh chóng hai người đã xử lý xong đám người này, anh đi lại dùng chân đạp bùng lên tên cầm đầu lúc nãy giờ đây đang nằm thoi thóp.
"Nói là kẻ nào sai khiến mày."
"..." Tên đó không nói gì, chỉ thấy máu đen từ miệng hắn tuôn ra từng đợt rồi chết đi.
"Hắn ta tự sát rồi." Hạ Vân Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cô tin là chuyện này không phải là ám sát bình thường thôi đâu.
"Chúng ta về thôi." Hoàng Khiêm cau mày anh nhìn trên cổ hắn ta còn có một hình xăm con rồng, đây là người của bang Độc Long, anh buông tên đó ra rồi tiến tới kéo cô đi lên một chiếc xe vừa chạy đến trước mặt họ.
"Còn những người đó thì sao." Hạ Vân Nguyệt đi theo sau cô kéo tay áo anh, bọn họ đi như vậy có chuyện lớn thì làm sao đây.
"Em đừng lo, một lát sẽ có người đến dọn dẹp." Hoàng Khiêm để cho cô ngồi vào trong xe, rồi bản thân cũng ngồi vào theo chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
"Lão đại anh không sao chứ? À anh không cần trả lời, em biết thừa anh không sao rồi." Hàm Trạch chăm chú lái xe, anh ta nhìn Hoàng Khiêm rồi cất giọng, chỉ là chưa kịp để Hoàng Khiêm trả lời, anh ta lại tự trả lời.
"..."
"Đây chắc là chị dâu nhỏ, chị có sao không?" Hàm Trạch chăm chú lái xe, anh ta nhìn về hướng kính gương chiếu hậu lại nói tiếp.
Hạ Vân Nguyệt nhìn chàng trai phía trước, đánh giá một chút anh ta hình như là con lai, màu mắt màu tím tóc màu xám tro, khuôn mặt cân đối nhìn hài hòa nhưng nét mặt ấy của cậu ta, cứ dửng dưng mang theo ý cười.
"..." Cô nghe cậu ta gọi cô bằng chị dâu nhỏ, cô lại nhìn sang Hoàng Khiêm nhất thời bị gọi như vậy cô cũng lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
"Đây là đàn em của anh cậu ta tên Hàm Trạch, em đừng để ý đến cậu ta." Hoàng Khiêm thấy cô lúng túng anh nói, đồng thời đưa ánh mắt cảnh cáo với Hàm Trạch.
"Anh đừng nhỏ mọn thế chứ, em chỉ chào hỏi chị dâu nhỏ một chút thôi mà." Hàm Trạch gãi đầu cười trừ, cậu chỉ muốn đùa một chút ai ngờ lại bị đại ca nhà mình cảnh cáo, người ta nói đúng có vợ quên luôn anh em mà.
Hàm Trạch là đàn em của Hoàng Khiêm, đồng thời là hộ vệ trong bang King, lúc nhỏ mồ côi cha mẹ vô tình được Hoàng Khiêm giúp đỡ, từ đó cậu ta đi theo Hoàng Khiêm cho đến bây giờ, tính tình khá nóng nảy lại hay cà rỡn, bộp chộp, nhưng khi làm việc thì hiệu quả rất tốt.
"Cậu lo lái xe đi." Hoàng Khiêm hờ hững nói, tính chiếm hữu của anh rất cao, cho nên dù là ai đi chăng nữa nhìn cô, anh đều rất khó chịu.
Cảm thấy vai anh có chút nặng, anh nhìn sang thì thấy cô đã dựa đầu vào vai anh mà ngủ gật, anh chỉnh lại tư cho tư thế thoải mái cho cô ngủ, chắc hôm nay cô mệt lắm.
____________
Pari, Pháp.
Bây giờ ở Pháp đang là về đêm, ánh đèn đô thị dập dờn, những căn nhà cũng đã bắt đầu tắt đèn chìm vào giấc ngủ, nhưng ở đâu đó tại một căn biệt thự sang trọng, lại cực kỳ sáng đèn còn nghe thấy tiếng giận dữ phát ra từ trên lầu hai làm.cho mọi người đều sợ hãi.
"Choang…vô dụng, tất cả chúng bây đều vô dụng, phái bao nhiêu người đi như vậy mà cũng không giết nổi tên Hoàng Khiêm đó, tụi bây thật đúng là ăn hại."
Tiếng ly thuỷ tinh vỡ tan tành trên sàn nhà màu đỏ sẫm của rượu hoà với mảnh vỡ tạo nên một bức tranh thật diễm lệ, một giọng nói tức giận vang lên.
"Xin chủ nhân tha mạng." Hai thuộc hạ được phái đi giết Hoàng Khiêm vô tình thoát được vội quỳ xuống, hứng chịu cơn thịnh nộ này của chủ nhân mình.
"Chủ nhân đã điều tra ra, về người vợ mới cưới của Hoàng Khiêm." Robet đi vào, trên tay cầm theo một tập hồ sơ, cung kính đưa cho hắn, hắn cầm lấy trên tay xem vài lần cơn giận trong lòng hắn bắt đầu giảm đi.
"Được, bắt đầu từ vợ hắn ta đi, ta không tin hắn không có điểm yếu."
"Dạ, thuộc hạ sẽ sắp xếp." Robet nói rồi đi ra ngoài, hắn chính là thuộc hạ thân cận là cánh tay đắc lực nhất của người gọi là chủ nhân kia.
"Mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi." Hắn nói rồi vẫy tay, lập tức có hai người áo đen tới lôi hai tên thuộc hạ ấy đi, mặc cho chúng cầu xin.
Đối với hắn thất bại đồng nghĩa với chết, cho nên những người này hắn không muốn giữ lại, cho dù là người hắn tin cậy nhất cũng không thể sống.
Không gian lại yên tĩnh trở lại, hắn ta ngồi nhìn xấp hồ sơ mà Robet đem tới, trong lòng lại hiện lên một âm mưu mới, một kế hoạch hoàn hảo.
"Hoàng Khiêm tao nhất định sẽ cho mày thân bại danh liệt, rồi tới lúc đó mày phải quỳ xuống cầu xin tao, hahaha." Hắn nói rồi cười man rợ như một tên điên.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !