Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi ở phòng khách Hạ Vân Nguyệt buồn chán, xem tivi xong lại nằm dài ra mà tám nhảm với mọi người trong bang.

Hoàng Khiêm thì đã vào thư phòng rồi, còn mình cô ở đây có chút chán nha, Hạ Vân Nguyệt biết được rằng biệt thự này trước đây vốn chỉ có một mình Hoàng Khiêm sống, cuối tuần sẽ có giúp việc đến dọn dẹp.

Ba mẹ anh lâu lâu sẽ qua thăm, mà thật ra cô cũng khâm phục anh thật có thể ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn như vậy, Hạ Vân Nguyệt trước kia cũng đã tự lập sống một mình nhưng mà căn nhà mà cô mua cũng không lớn như nhà này.

Mà nhắc đến ba mẹ anh sau hôn lễ, thì hai người họ đã dắt nhau đi du lịch rồi, tình cảm của hai người họ rất mặn nồng ở tuổi xế chiều rồi mà còn khiến cho bao người ganh tị, đột nhiên Hạ Vân Nguyệt lại nghĩ đến Hạ gia có phải cô nên cám ơn họ vì đã đẩy mối hôn sự này lên người cô không!

Suy cho cùng miệng đời đúng là không thể tin được, bọn họ là sợ lời đồn nên không dám lấy Hoàng Khiêm mà đẩy sang cho cô, nào ngờ anh đâu phải như lời đồn nhưng mà Hạ Vân Nguyệt cũng rất thắc mắc về những lời không hay về Hoàng Khiêm, liệu có giống như vậy không ta.

Hạ Vân Nguyệt còn đang chống cằm suy nghĩ, ánh mắt suy tư thì từ phía sau bị Hoàng Khiêm ôm lấy, rất nhanh cô nằm gọn trong lòng anh.

"Em nghĩ gì mà nhập tâm vậy."

"Em đang nghĩ trước kia người ta nói anh không thích phụ nữ, vả lại nếu đến gần anh sẽ bị giết chết những điều này có thật hay không?" Hạ Vân Nguyệt giật mình liền chồm người ngồi dậy ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn anh.

"Anh thích phụ nữ hay không, không phải em đã thử rồi hay sao? Hay là em muốn anh chứng minh lần nữa." Hoàng Khiêm kề sát mặt cô thổi hơi nóng bên vành tai làm cô rụt người lại lắp bắp nói.

"Không...cần..đâu em tin.."

"Còn chuyện mà phụ nữ đến gần anh đều bị giết đó là do họ có ý đồ, giở trò hèn hạ muốn leo lên giường anh." Hoàng Khiêm thấy vậy cũng không có chọc cô nữa anh nói tiếp.

"Vậy sao em vẫn còn sống." Hạ Vân Nguyệt ngơ ngác liền hỏi một câu, lời dồn đó là thật anh đáng sợ vậy sao?

"Em khác họ." Hoàng Khiêm nhìn cô ánh mắt đầy sự cưng chiều nói.

"Em khác chỗ nào?"

"Em là vợ anh, là người con gái anh yêu cũng là người duy nhất trong tim anh."

"Anh học đâu những lời sến quá vậy." Hạ Vân Nguyệt nghe xong mà đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh.

Nhìn cô vợ của mình không dám ngẩng mặt lên, Hoàng Khiêm nhếch môi cười ôm cô vào lòng rồi chầm chậm nói.

"Anh chỉ nói những lời này cho một mình em nghe, tối nay chúng ta sẽ sang Thuỵ Điển."

"Chúng ta sang đó làm gì vậy anh." Hạ Vân Nguyệt bị anh ôm vào lòng, hành động thân mật như vậy cô có chút không quen nhưng cũng không có đẩy anh ra, trước kia hai người cũng chỉ nói chuyện chưa có thân thiết như vậy.

Nhưng bây giờ hai người như vậy trong lòng cô rất hạnh phúc nha.

"Chúng ta đi tuần trăng mật."

____

Hai người họ sang đến Thuỵ Điển đã là chuyện của ngày hôm sau, thời gian trên máy bay khá dài về tới khách sạn là Hạ Vân Nguyệt lăn ra ngủ.

Thức dậy lần nữa cũng là buổi chiều rồi, cô không thấy Hoàng Khiêm đâu. Hạ Vân Nguyệt bước xuống giường kéo rèm cửa ra, ánh nắng chiếu vào trong căn phòng, cô phát hiện phòng này còn thông ra ban công.

Cô thích thú mở cửa ban công mà đứng ngắm nhìn khung cảnh bên dưới đầy sắc vàng đỏ của màu lá, bây giờ hiện đang là mùa thu mà trước kia Hạ Vân Nguyệt từng đến Thuỵ Điển nhưng không vào mùa thu vì đa số là công việc cũng không có thời gian mà nhìn ngắm phong cảnh gì đó.

Cô rất thích mùa thu ở Thuỵ Điển nhưng mãi vẫn chưa có dịp xem ra lần này thoả thích mà đi, mà còn đi cùng người mình yêu nữa cảm giác có chút khác lạ.

Hoàng Khiêm bước vào phòng khi nãy anh vừa ra ngoài một lát trở lại liền không thấy bóng dáng của Hạ Vân Nguyệt đâu.

Chợt anh nhìn thấy cánh cửa ban công mở rộng, Hạ Vân Nguyệt đứng đó ngắm nhìn khung cảnh gió thổi nhẹ qua cái đầm trắng cũng phấp phới theo làn gió mát.

Anh đi lại ôm cô từ phía sau đặt cằm anh lên vai cô, cảm nhận mùi hương từ trên người cô.

Hạ Vân Nguyệt giật mình cô muốn xoay người lại, thì bị anh ôm càng chặt chỉ nghe giọng nói trầm ấm của Hoàng Khiêm vang lên bên tai.

"Để anh ôm em một chút."

Anh phát hiện bản thân ngày càng thích mùi hương trên người cô, nó làm cho tinh thần anh cực kỳ thoải mái ở bên cạnh cô bao nhiêu muộn phiền điều tan biến hết.

Người ta nói đúng có duyên cuối cùng cũng sẽ quay về bên nhau, hai người họ năm năm trước điều bỏ lỡ đối phương, năm năm sau lại về chung một mái nhà.

Hai người đứng ở ban công, một người nam ôm một người nữ trên khuôn mặt họ đều mang vẻ hạnh phúc, đứng ở đây họ có thể thấy được hoàng hôn buông xuống đỏ rực cả một vùng.

Khoảnh khắc này Hạ Vân Nguyệt cảm thấy dường như ngưng đọng lại ở bên cạnh anh trong lòng lại có cảm giác bình yên đến vậy.

Phải chăng tình cảm của họ tiến triển quá nhanh hay là năm năm trước vốn dĩ họ đã bắt đầu đoạn tình cảm này rồi, chỉ là tạm thời cách xa nhau.

Nếu quả thật thời gian có thể quên được một người thì đối với hai người này là ngược lại, dù thời gian bao lâu đi chăng nữa họ cũng không thể quên được đối phương.

______

Buổi tối hai người dẫn nhau đi dạo trên đường phố, trông giống như những có tình nhân bên cạnh, Hạ Vân Nguyệt rất vui vẻ kéo anh đi hết chỗ này đến chỗ kia, rồi dừng lại ở một tiệm bánh bên đường.

"Quý khách muốn dùng gì ạ?" Nhân viên phục vụ đưa menu cho họ nhưng ánh mắt của cô nhân viên nhìn chăm chăm vào Hoàng Khiêm, Hạ Vân Nguyệt cầm menu lật qua lật lại nhìn thấy cảnh này thì cực kì không vui, thì lúc này Hoàng Khiêm lên tiếng.

"Cho tôi hai phần tiramisu socola một cà phê một hồng trà."

"Dạ vâng." Nhân viên phục vụ cũng liếc nhìn anh một cái rồi mới đi vào. Hạ Vân Nguyệt không nói gì chỉ nhìn anh ánh mắt có chút ngạc nhiên cho đến khi cái bánh được đặt trên bàn lúc này cô nhìn anh.

"Anh còn nhớ em thích những thứ này sao?"

"Ngốc ạ, những thứ em thích anh đều nhớ rõ cả." Hoàng Khiêm bật cười giọng nói mang theo chút cưng chiều, anh cầm lấy thìa múc một ít bánh lên đút cho cô.

Hạ Vân Nguyệt cũng ngoan ngoãn há miệng cho anh đút.

"Vậy anh còn nhớ vì sao chúng ta quen nhau không."

"Anh đương nhiên là nhớ lần đó chúng ta giành nhau một cái bánh kem nhưng cuối cùng lại chia đôi." Hoàng Khiêm bắt đầu hồi tưởng đến lần đầu hai người gặp nhau khi ấy anh vào quán muốn mua một cái bánh kem nhưng bánh kem này chỉ còn một cái. Hạ Vân Nguyệt lúc này đang làm nhân viên trong tiệm bánh hôm nay cô đã dặn trước cái cuối cùng này rồi.

Vậy mà không hiểu sao anh lại thương lượng kêu cô nhường cho mình, Hạ Vân Nguyệt cũng cảm thấy anh ta cũng có chút gì đó là đáng thương, nếu là ngày khác cô nhất định sẽ tặng cho anh ta nhưng mà hôm nay thì lại khác, nghĩ một lát không biết tại sao cô lại đề nghị chia đôi cái bánh, vậy mà Hoàng Khiêm lại đồng ý, hai người ngồi lại bàn cùng ăn một cái bánh.

"Sao lúc đó em lại chia đôi cái bánh với anh?" Hoàng Khiêm nhìn cô, vốn dĩ hôm đó anh muốn ăn bánh kem nên đi ra tiệm mua, lúc anh đề nghị cô nhường cho mình không nghĩ rằng cô sẽ đưa ra đề nghị như vậy.

"Hôm đó là sinh nhật em, em không thích ăn bánh kem cũng không thích đón sinh nhật, chỉ là đột nhiên hôm đó muốn tự mua cho mình một cái bánh kem, không nghĩ anh lại đồng ý ngồi ăn cùng em." Hạ Vân Nguyệt nhớ lại những chuyện đó nhìn anh mà nói.

Ba mẹ Hạ từ khi sinh ra hai đứa em cô thì hầu như họ đã quên mất sự tồn tại của Hạ Vân Nguyệt, cô cũng thường ganh tị với các em được ba mẹ tổ chức sinh nhật có bạn bè chung vui nhưng mà đối với Hạ Vân Nguyệt thì chưa từng được sự quan tâm này.

"Những chuyện không vui thì bỏ qua đi sau này anh sẽ là người cùng em đón sinh nhật." Hoàng Khiêm nhìn cô.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK