Hạ gia.
Khuôn viên rộng rãi trải dài hàng trăm mét, từ đoạn đường ở cổng vào tới nhà chính trực tiếp để xe chạy vào, vì đi bộ rất là xa.
Hai bên đường đầy rẫy những loài hoa hiếm có, làm người ta phải ngắm nhìn, xe dừng lại trước cửa nhà chính lại là một ngôi biệt thự to lớn bốn tầng, bên cạnh còn những ngôi biệt thự nối tiếp nhau có phần nhỏ hơn.
Nhà chính của Hạ gia chính là nhà tổ, các căn bên cạnh là dành cho con cháu ở.
Hạ gia là một gia tộc có tiếng lâu đời về kinh doanh bất động sản, nhà chính được thiết kế theo phong cách đậm chất cổ xưa với hai màu chủ đạo trắng, nội thất đều là bằng gỗ quý, nhà chính đã có từ rất lâu đời nhưng cách trang trí đến vật dụng đều để nguyên, đa phần là do họ tưởng nhớ tổ tiên nên mới giữ nguyên phong cách này.
Hạ gia đến đời của Hạ Chính Khôi thì hơi lao dốc, ông có hai người con trai là Hạ Chính Văn và Hạ Chính Từ.
Khi lớn lên hai anh em đều thay cha tiếp quản công ty, nhưng tính tình của Hạ Chính Từ hiếu thắng một lần bị đối tác hãm hại khiến cho Hạ thị bị rớt giá cổ phiếu nặng nề, các cổ đông rút toàn bộ cổ phần, còn bị nghi ngờ liên quan đến tham ô.
Thế mà lại nhờ có Hạ Vân Nguyệt mà mọi chuyện êm xuôi, Hạ gia cũng nể mặt cô vài phần mà không gây khó dễ cho cô nữa.
Bước xuống xe, nghĩ đến những chuyện cũ, Hạ Vân Nguyệt nhìn cánh cửa ở nhà chính mà thở dài một hơi, hít hở sâu rồi bước vào trong nhà.
Năm năm rồi cũng không có bước vào đây, còn nhớ lúc nhỏ Hạ Vân Nguyệt rất ít khi được bước vào nhà chính, dù được bước vào thì cũng là xảy ra chuyện gì đó và hôm đó chắc chắn cô sẽ bị phạt.
Nhưng còn chưa bước đến cửa, cô lại nghe tiếng ồn ào rất lớn từ phòng khách, Hạ Vân Nguyệt khựng lại một chút nghe họ nói.
"Ba, ba làm như vậy là không được thế này thì thiệt thòi cho con bé quá." Hạ Chính Văn nghe xong liền nói.
"Nhưng bác hai, con không muốn gả qua bên đó đâu." Hạ An Tâm bộ dạng sướt mướt thút thít nói.
Hạ An Tâm là con gái của Hạ Chính Từ cùng Dư Hà An năm nay mười tám tuổi, được cưng chiều từ nhỏ, tính tình vì vậy mà có chút ương bướng kiêu căng.
"Đúng đó anh hai, con bé còn quá nhỏ với lại Hoàng thiếu gia bên đó không hợp với con bé đâu." Dư Hà An liền ôm con gái, cũng bày ra bộ mặt đáng thương.
"Vậy thì Vân Nguyệt nó hợp chắc." Hạ Chính Văn bức xúc, giọng nói mang theo vài phần tức giận.
"Đương nhiên là hợp rồi, bên nhà họ cùng chúng ta đã hứa hôn từ nhỏ là con gái của Hạ gia, tuy con bé đó chúng ta chỉ nhận nuôi nhưng mà nó mang tiếng là đại tiểu thư của Hạ gia, đến lúc này nó nên trả ơn không phải quá hợp lý rồi hay sao." Hạ Chính Từ luyên thuyên nói.
"Chú...nói vậy mà coi được à."
"Chú út nói đúng đó anh dù sao An Tâm và Tư Nhiên hai đứa nó cũng còn quá nhỏ, chúng ta sao lại nỡ đẩy một trong hai đứa nó đi cơ chứ, với lại anh nên nghĩ cho tương lai của Hạ gia." Hồ Nhã Kiều là vợ của Hà Chính Văn nói, bà nói xong ông liền im lặng, dường như ông không kiên trì bảo vệ ý kiến của mình như lúc nãy nữa rồi.
"Được rồi, các con đừng cãi nhau nữa, ta đã quyết định để con bé Vân Nguyệt gả sang Hoàng gia rồi, nó không đồng ý cũng phải đồng ý." Hạ Chính Khôi im lặng nãy giờ, cũng lên tiếng không gian bất giác chùng xuống.
Hạ Vân Nguyệt đứng ngoài cửa đã nghe hết toàn bộ câu chuyện mà họ nói, ngón tay cô bấu chặt bàn tay mình lại, tựa như chúng muốn bật máu đến nơi nhưng cô lại không thấy đau.
Trong đầu cô vang lên câu nói đó "Con bé đó chúng ta chỉ nhận nuôi." Nó cứ liên tục lặp lại trong đầu cô, cứ như được lập trình sẵn.
Cuối cùng cô đã hiểu ra mọi chuyện rồi, hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Hạ Vân Nguyệt bước vào nhà.
"Ông nội, con về rồi."
"Thưa ba mẹ, chú thím." Hạ Vân Nguyệt gật đầu chào họ, lại quay qua nhìn.
Người mà cô gọi là ông nội kia đang ngồi trên ghế sofa, tuy tuổi ông đã cao, mái tóc đã bạc gần hết khuôn mặt hằn đầy những nếp nhăn của tuổi già, nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ uy nghiêm không ai sánh bằng.
"Vân Nguyệt con mau ngồi đi, ông nội có chuyện cần nói với con." Hạ Chính Khôi ân cần nói, đối với đứa cháu này từ nhỏ ông rất nghiêm khắc với nó bất kể là việc gì, phải chăng là do không cùng dòng máu nên ông đối với nó khắc nghiệt như vậy.
"Có chuyện gì mà ông gọi con về gấp vậy ạ."
"Ta muốn con kết hôn với đại thiếu gia nhà họ Hoàng, hai đứa cũng đã được định sẵn từ nhỏ." Hạ Chính Khôi từ tốn nói.
"Nếu con nói, con không đồng ý thì sao?"
Nhà họ Hoàng hay tên gọi khác là Hoàng gia, ai ai cũng biết đến với tiếng tăm của Hoàng gia và thế lực lớn mạnh của họ.
Hoàng gia có ba người con trai, mà con cả của Hoàng gia chưa từng lộ mặt làm mọi người không khỏi nghi ngờ, một số lời đồn lại nói là đại thiếu gia là một tên xấu xí, có người lại nói hắn rất độc ác.
Hễ là phụ nữ ai đến gần hắn, đều bị giết chết và nhiều lời đồn thất thiệt khác, từ đó mà người ta cũng hình thành những suy nghĩ khác thường với vị đại thiếu gia này.
"Mày không đồng ý cũng phải đồng ý." Hạ Chính Từ giọng giận dữ mang theo một chút gấp gáp nói.
"Không phải còn Hạ An Tâm và Hạ Tư Nhiên hay sao?" Hạ Vân Nguyệt nhìn ba mẹ chú thím nói, nếu nói Hạ An Tâm còn nhỏ thì còn có Hạ Tư Nhiên mà, cô ta là em gái cô.
"Không được hai đứa đó còn quá nhỏ." Hồ Nhã Kiều liền phản bác, khi nghe tên con gái và cháu gái mình.
"Đây là việc cuối cùng ta muốn con làm, con xem như vì Hạ gia đi được không." Hạ Chính Khôi nói.
"Ba mẹ, con là con nuôi của hai người đúng chứ?" Hạ Vân Nguyệt nhìn thẳng vào hai người như muốn tìm một lời xác nhận nhưng chỉ nhận lại từ họ là cái gật đầu.
Phải rồi họ nghe tin con gái mình sắp gả đi, cũng không có chút gì là buồn bã hay ngăn cản, hay là họ vui mừng vì cô thay thế con gái và cháu gái họ đi lấy chồng, không phải là con ruột nhưng dù gì, cũng nên có chút tình cảm mà họ tuyệt tình vậy sao.
"Năm xưa ba mẹ đi công tác, tình cờ chúng ta thấy con đi lạc trên đường phố, lúc đó con vừa bị xe tông bọn ta thấy vậy nên đưa con vào bệnh viện, chúng ta có liên hệ phía cảnh sát nhưng không ai đến nhận, lúc đó chúng ta kết hôn được hai năm nhưng vẫn chưa có con, lúc ấy thấy con đáng thương nên nhận nuôi con lúc đó con được năm tuổi." Hạ Chính Văn mới nói ra, chuyện này cũng đã hơn hai mươi năm rồi.
Khi đó vợ ông không biết mình mang thai, sau khi về nhà thì mới phát hiện ra là mang thai được hai tháng, gia đình họ đương nhiên vui mừng càng đối xử với Hạ Vân Nguyệt tốt hơn, sau đó vợ của ông sinh ra một cặp song sinh nam nữ, từ đó Hạ Vân Nguyệt không khác gì một người ở trong nhà.
"Được con đồng ý." Hạ Vân Nguyệt nghe xong thì cũng không biểu hiện bất kỳ thái độ ngạc nhiên nào, dường như chuyện này cũng không liên quan đến cô, nhưng ai nào biết cô kìm chế đến mức nào.
"Vân Nguyệt con vì Hạ gia mà hi sinh nhiều như vậy, ông nội cám ơn con." Hạ Chính Khôi nói.
"Không cần cám ơn con, cứ xem như đây là lần cuối cùng con vì Hạ gia, cũng là trả ơn nuôi dưỡng của Hạ gia dành cho con, sau ngày con gả sang đó, thì từ lúc đó con không liên quan đến Hạ gia nữa." Hạ Vân Nguyệt chậm rãi nói , cô từng hứa với ông sẽ giúp ông ba điều chỉ cần là ông yêu cầu.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !