Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, chấn động kịch liệt bên ngoài mới tạm dừng, quả chuông từ trên không trung rơi xuống, đập vào trong rừng núi, lăn lông lốc kêu leng keng suốt ba bốn dặm rồi mới đừng lại.

Hứa Ứng khó nhọc leo ra khỏi miệng chuông, ngồi bên rìa quả chuông, hai chân vẫn còn loạng choạng, thân thể run lẩy bẩy. Một lúc lâu sau y mới lấy lại sức, nối lại xương cốt cho Ngoan Thất đã bị rung tới mức nằm bẹp một chỗ.

Trong lúc nghiêng ngả vừa rồi, xương cốt trên người Ngoan Thất đều bị xô lệch, may thay Hứa Ứng là người bắt rắn, cho nên y nối liền xương cốt cũng không khó khăn gì.

Ngoan Thất đi tới bên cạnh Hứa Ứng, nhìn Vô Vọng sơn đang rạn nứt từ giữa núi, khóc không ra nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Ta mất nhà rồi...”

Sau lưng bọn họ, đám đậu binh giáp vàng còn sống quỳ hai chân xuống đất, quay về phía thi thể đồng bọn, khóc lóc ngập trời. Chấn động thần thông vừa rồi đã khiến rất nhiều đậu binh bị ép thành bã đậu, chết oan chết uổng. Có điều, đám còn sống cũng phải hơn nửa, có tới ba bốn trăm người.

Đột nhiên một tiên đậu binh đứng dậy, đá đám đồng bọn còn đang khóc lóc một cái rồi la lớn: “Đại trượng phu sống trên đời là phải da ngựa bọc thây, kiến công lập nghiệp, sao lại khóc lóc như đàn bà con gái như vậy? Đứng hết dậy cho ta? Các ngươi quên công ơn bồi dưỡng đắng cay khổ sở của Đãng Thiên phủ chủ rồi à?”

Đám đậu binh phấn chấn như tiêm máu gà, ai nấy bừng bừng ý chí.

Hứa Ứng kinh ngạc quan sát bọn chúng, đám đậu binh này có thể sống sót sau đợt xung kích khủng khiếp như vậy, chứng tỏ bọn chúng không yếu ớt như mình tưởng.

Ngược lại mỗi người trong đám đậu binh đều rất mạnh, có thực lực bất phàm!

“Sau khi Chu Vũ Bà luyện bọn chúng thành đậu binh chắc chắn đã rèn luyện không ngừng, nâng cao chiến lực của đám đậu binh này.” Hứa Ứng thầm nghĩ.

“Ngài chuông, ngươi không sao chứ?”

Hứa Ứng gọi hai tiếng, giọng nói uể oải của quả chuông mới vang lên: “A Ứng, ta vốn bị thương, nay lại càng nặng, cần trốn vào Nê Hoàn động thiên của ngươi để chữa thương.”

Nó lảo đảo bay lên, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên chui vào sau đầu Hứa Ứng, biến mất không còn tăm hơi.

Một khắc sau, quả chuông loạng chà bay vào bí tàng Nê Hoàn của Hứa Ứng, lơ lửng trong Nê Hoàn động thiên.

“Ngài chuông bị thương rồi, trước mắt chỉ có thể dựa vào chính chúng ta. Kỳ quái, rốt cuộc là người phương nào đang giao chiến? Thần thông cường hãn tới mức này, chỉ dư âm xung kích thôi cũng khiến ngài chuông bị thương nặng hơn!”

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, thần thông như vậy, uy lực đã vượt xa na tiên áo trắng, thật sự quá cường hãn.

Trong số những cường giả mà y biết, không mấy người chống chọi được quái vật dưới lòng đất, từ biểu hiện của na tiên áo trắng, có lẽ cũng không phải đối thủ của quái vật dưới lòng đất. Quả chuông trong thời toàn thịnh thì chắc chắn là có thể, thiếu nữ trong quan tài đương nhiên cũng có thể.

Còn lão già mặt mày ủ rũ, chắc cũng có thể làm được.

Những người khác thì không có bản lĩnh như vậy.



“Lần này Chu gia phái không ít người tới đây, cầm đầu là Thứ sử Chu Hành, còn có cả bà lão tên Chu Vũ Bà này nữa, đều là cao thủ của Chu gia. Chẳng lẽ lão tổ của Chu gia ra tay, giao chiến với con quái vật khổng lồ dưới lòng đất?”

Hứa Ứng cực kỳ động tâm, quái vật khổng lồ dưới lòng đất rất có thể là chủ nhân của Nê Hoàn cung, còn lão tổ cao giọng nói lại là người bắt rắn đã đi vào căn nhà đá hơn ba trăm năm trước, cũng tức là truyền nhân của chủ nhân Nê Hoàn cung. Trận chiến giữa bọn họ sẽ đặc sắc tới mức nào?

Y chỉ hận không thể lập tức quay về Vô Vọng sơn quan sát, nhưng chỉ một đợt dư âm thần thông xung kích cũng khiến bọn họ suýt nữa mất mạng, huống chi tới gần quan sát?

“Không nên ở lại đây quá lâu, e rằng chẳng mấy chốc người của Chu gia sẽ tìm đến nơi này!”

Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại thấy đâu đâu cũng có cây cối to lớn tới mức khó mà tin nổi. Còn những dãy núi lúc trước lại trở nên hùng vĩ tới khó mà hình dung, không thể vượt qua được!

“Các ngươi không được đi!”

Đám đậu binh ngăn Hứa Ứng và Ngoan Thất lại, tên đậu binh cầm đầu nói: “Đãng Thiên Phủ chủ căn dặn, các ngươi phải ở lại đây, đợi Phủ chủ!”

Đột nhiên một đậu binh chỉ lên trời hô to: “Người khổng lồ hai chân tới rồi!”

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bầy chim xanh không biết tên phát hiện ra bọn họ, đang bay về phía này. Đám chim xanh này là giống chim dị chủng của cõi âm, Hứa Ứng là người bắt rắn, đã thấy nhiều loại chim chóc muông thú, nhưng chưa bao giờ thấy loại dị điểu màu xanh lam như vậy.

Chỉ thấy bầy chim hạ xuống rào rào, lao về phía bọn họ. Đám dị điểu này chẳng khác nào thần linh trong truyền thuyết viễn cổ hồng hoang, khoác cặp cánh sặc sỡ, mình đồng da sắt, có hình thể to hơn bọn Hứa Ứng tới ngàn vạn lần!

Chúng đặt chân xuống là đất đai rung chuyển, vỗ cánh chim là cuồng phong gầm thét!

Dưới cái mổ của chúng, đám đậu binh hoàn toàn không có sức chống cự, xương cốt gãy nát, bị nuốt sạch cả người, đi đời nhà ma!

Xung quanh Hứa Ứng, khắp nơi đều là đậu binh cuống quýt chạy trốn, kêu khóc không ngừng, cứ như đại kiếp nạn diệt thế sắp diễn ra.

Một con dị điểu mổ xuống, cắt đậu binh bên cạnh Hứa Ứng thành hai nửa, cái chết cực kỳ thê thảm, một nửa thân thể của hắn bị con dị điểu trực tiếp nuốt lấy, nửa thân thể còn lại vẫn kêu gào thảm thiết.

Cũng có đậu binh xốc lại tinh thần, hai tay cầm kiếm xanh, giao chiến với dị điểu. Nhưng loài chim này vốn không phải vật phàm mà là dị chủng tới từ núi non trong cõi âm, không sợ đao kiếm, cứ một mỏ một người, mổ chết đám đậu binh dám phản kháng!

Cuối cùng Hứa Ứng cũng tỉnh táo lại, lập tức cao giọng hô: “Tiểu Thất, đi mau!”

Ngoan Thất sống bao lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đến vậy, hét lên một tiếng rồi vội vàng đuổi theo Hứa Ứng!

Sau lưng hắn, một con dị điểu cúi đầu kêu gào lao tới, mổ vào đuổi Ngoan Thất, xách hắn lên. Hứa Ứng hét lớn, tung người nhảy lên, tới chỗ đầu chim, giơ chân quét sang.

Sau lưng y hiện lên Tượng Vương thần thể cao cỡ hai hạt đậu, cũng giơ chân đá ngang ra như y.



“Đùng!”

Con dị điểu kia bị đá lệch mỏ, vứt Ngoan Thất ra, nhưng lực phản chấn dữ đội cũng khiến Tượng Vương thần thể sau lưng Hứa Ứng bị chấn tan, hóa thành làn sương máu tiêu tán.

Hứa Ứng vừa sợ vừa giận, sau khi hạ xuống lại thấy con dị điểu kia thò móng vuốt ra, lập tức dùng chiêu Cự Mãng Phiên Thân, ba xà to bằng ngón tay quấn quanh người y, bộp bộp bộp, cuốn lấy hai chân con dị điểu!

“Ngã cho ta!” Hứa Ứng hét lớn.

Hai chân con dị điểu kia phát lực, không ngờ lại đánh gãy Ba Xà do khí huyết của y biến thành.

Hứa Ứng ngơ ngác.

Ba Xà là y tham khảo bức vẽ đạo tượng Ba Xà trong [Ba Xà chân tu], tìm hiểu được hình tượng đại đạo, nhưng lại bị một con chim không biết tên mổ vỡ!

Mắt thấy y sắp bị dị điểu mổ chết, Ngoan Thất lao ngang sang, đuôi quấn lấy Hứa Ứng, lao vun vút đi, tránh khỏi cú mổ của con dị điểu kia!

“Yển hộ Hứa công tử chạy trốn!” Một tên đậu binh hô to.

Mấy chục đậu binh giáp vàng lao tới, dũng mãnh quên mình, lao về phía đám dị điểu xanh lam đang truy kích Hứa Ứng, ai nấy liều mạng chém giết.

Dị điểu xanh lam đại khai sát giới, tứ chi của đám đậu binh bay tứ tung, chẳng khác nào chiến trường địa ngục!

“Hộ tống Hứa công tử!”


Đám đậu binh giáp vàng dồn dập lao tới, vung vẩy thanh kiếm màu xanh, liều mạng chém giết với đám chim khổng lồ, rồi lần lượt ngã xuống.


Hứa Ứng ngơ ngác, cảnh tượng này khiến y hơi cảm động.


“Tiểu Thất, thả ta xuống.” y nói khẽ.


Ngoan Thất nghe vậy, duỗi đuôi ra, thả y xuống.


Hứa Ứng bước từng bước trở lại, không bỏ trốn nữa. Ngoan Thất thúc giục: “A Ứng, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta đi mau!”


Hứa Ứng lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta mở được bí tàng Nê Hoàn, đã là na sư. Để ta nghĩ cách suy ngược na thuật Tát Đậu Thành Binh xem sao, không thể để đám đậu binh này hy sinh vô ích vì chúng ta được!”


Đột nhiên, y điều động Nê Hoàn động thiên, sau đầu lập tức hiện lên một khoảng không gian hỗn độn, vén lớp mây mù hỗn độn, để lộ Nê Hoàn động thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK