“Chu Tề Vân, xưa nay chỉ có chuyện ngươi lợi dụng người khác, tính toán người khác, không ngờ hôm nay lại tới phiên ngươi bị người khác tính toán.” Khí tức của Thánh Thần hoàng đế càng cường đại, nói với vẻ châm chọc.
“Hứa Ứng dùng một quyển kinh thư đã giải mã giữ ngươi lại đây, khiến ngươi không thể không quyết chiến với trẫm. Còn ngươi lại như mật ngọt chết ruồi, chấp nhận bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đùa bỡn loanh qua, đúng là phá hỏng thanh danh bạch mi lão tổ!”
Chu Tề Vân sắc mặt ung dung nói: “Bệ hạ từ nhỏ đã thông minh, có chí nguyện leo lên tận trời cao, quyết chí vượt qua Văn Vũ Đại Thánh, Chí Đạo Đại Thánh, muốn ghi nên trong sử sách, vạn đời ngưỡng mộ. Ngươi thủ đoạn hơn người, lại có tài trí thông tuệ, vì leo lên hoàng vị mà không thể không dựa lưng vào hai đại thế gia Lý, Quách. Nhưng ngươi lại muốn tước bỏ đất phong, cắt bớt lực lượng của thế gia, thế chẳng phải là lưỡi lừa đi tìm lừa, làm sao ngươi cắt bỏ được? Làm sao tước được?
Khóe mắt của Thánh Thần hoàng đế giật giật, Chu Tề Vân nói câu này là động vào nỗi đau của hắn.
Nhưng Chu Tề Vân không nhân cơ hội này ra tay mà tiếp tục nói: “Có người nói ngươi là quân chủ phục hưng, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là không giày vò mà thôi, còn phục hưng, khà khà, có liên quan gì tới ngươi? Ngươi có lòng mà không có sức, có ý định mà không làm được, ngươi tưởng những thế gia chúng ta ngăn cản bước chân ngươi, thật ra người cầm chân ngươi là chính ngươi. Bệ hạ, ngươi nghĩ lão thần ngăn cản ngươi, nên ngươi lập tức đi học luyện khí, học luyện đan. Khổ nỗi tài hoa không đủ, luyện lung ta lung tung, biến bản thân thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Thánh Thần hoàng đế cười ha hả, khí tức xao động.
Nhưng Chu Tề Vân vẫn không ra tay, vẫn rất bình thản nói: “Ngươi có tâm cao hơn trời, dung nạp hương hỏa, lại mở hai đại bí tàng Ngọc Kinh, Giáng Cung, hy vọng luyện được cả hai tới tầng thứ chín, lại tu theo luyện khí. Theo lý mà nói tu vi thực lực của ngươi đã vượt xa ta, nhưng mãi vẫn không vượt được, nguyên nhân là vì sao? Mạng mỏng hơn giấy, trí tuệ không đủ.”
Khí tức của Thánh Thần hoàng đế rung chuyển.
“Bệ hạ nói Hứa Ứng đùa bỡn xoay vòng ta, nhưng từ khi hắn biết ngươi ở Cửu Nghi sơn đã có ý đồ với ngươi rồi. Hắn truyền Ngự Kiếm quyết cho Quách gia, thể hiện pháp môn luyện khí, mọi hành động đều là thả câu, đợi xem lúc nào cắn câu.”
Chu Tề Vân nói: “Hắn cần một đại cao thủ tới đối phó ta, bệ hạ lại cần hắn giải mã công pháp luyện khí sĩ cho mình, đó là cắn vào lưỡi câu của hắn. Bệ hạ lại tự cho rằng mưu kế đã thành, mình nắm chắc được hắn.”
Thánh Thần hoàng đế cười ha hả: “Ngươi nghĩ một thằng nhóc nhà quê mà có mưu kế cỡ này, còn to gan tính toán trẫm?”
“Hắn là người bắt rắn, người bắt rắn tâm tư tỉ mỉ, không thì làm sao sống nổi.”
Chu Tề Vân nói: “Ta cũng là người bắt rắn. Ta sống từ thời Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế đến tận hôm nay, chính là vì tâm tư của ta đủ tỉ mỉ. Bệ hạ, ta tới Ngô Đồng cung đây, lấy Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công của bệ hạ.”
Hắn không nhìn về phía Thánh Thần hoàng đế, đi tới cây Ngô Đồng trên đỉnh Cửu Nghi sơn, kèm theo đó là lời nói không nhanh không chậm: “Bệ hạ có thể tới cõi âm, đuổi giết Hứa Ứng. Nhưng nếu ta lấy được Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công của bệ hạ, âm dương điều hòa, tu vi sẽ tăng tiến vượt bậc, hoàn thành khâu cuối cùng trong chuyện phi thăng. Khi đó, trong mắt ta thì bệ hạ cũng nằm trong lòng bàn tay ta thôi.”
Thánh Thần hoàng đế siết chặt nắm đấm.
“Bây giờ ta hoàn toàn không đề phòng, là thời cơ tốt nhất cho bệ hạ giết ta. Nhưng một khi bệ hạ ra tay là rơi vào bẫy của ta.”
Chu Tề Vân tiếp tục đi lên trên núi, lạnh nhạt nói: “Bây giờ bệ hạ bị lời nói của lão thần dao động tâm trí, tâm trí bất ổn mà tùy tiện ra tay với lão thần thì thua càng nhanh. Bệ hạ, ngươi lựa chọn ra sao?”
Sắc mặt Thánh Thần hoàng đế thay đổi không ngừng, thấy Chu Tề Vân sắp đi lên tới đỉnh núi, hắn không nhịn nổi nữa, đánh về phía bóng lưng Chu Tề Vân!
Trên đỉnh núi đột nhiên yên tĩnh trong phút chốc. Ngay khoảnh khắc sau, một luồng chấn động kỳ dị lặng lẽ bộc phát, yên ắng không một tiếng động, nhưng phía xa lại có đỉnh núi nổ tung, đất đá lơ lửng.
Từng tảng đá lớn bay tứ tung trên bầu trời, rõ ràng rất nhanh nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất chậm, dường như phải bay rất lâu mới có thể rơi xuống đất.
Tiếp đó là luồng chấn động thứ hai ập tới, lướt sát mặt đất, chẳng khác nào thủy triều ồ ạt kéo xuống, như bẻ gãy cành khô, khiến cây cối trên sườn núi nhổ bật tận rễ, hóa thành một dòng hồng thủy mang đầy cây cối nhấp nhô!
Dưới chân núi có không ít Kim Ngô vệ, thấy vậy kinh hãi bằng chết, ai nấy vội vàng chạy trốn, có người nhảy xuống sườn núi may mắn trốn được một kiếp, cũng có người bị vô số cây cối lăn qua cuốn theo, bị dòng lũ nuốt trọn, không rõ sống chết.
Khi luồng chấn động thứ ba lan tới, tất cả mây mù trong dãy núi đều bị quét sạch, bầu trời trên núi sáng sủa tới mức khó mà tưởng tượng!
Trời quang mây tạnh, xanh thẳm tới tận chân trời, xa xăm như vực trời, không thể ước lượng nổi.
Một lúc lâu sau mọi người mới nghe thấy tiếng thần thông va chạm trên đỉnh Cửu Nghi sơn, trầm muộn nặng nề.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Từng tiếng như gõ lên trái tim, gỗ lên hồn phách, khiến cả Kim Ngô vệ lẫn cao thủ Quách gia đều đồng loạt gục xuống đất nôn mửa.
Đột nhiên, một áng mây lành bay tới, áng mây rách nát, thủng trăm ngàn lỗ. Bên dưới áng mây, y phục của Thánh Thần hoàng đế cũng ngổn ngang, sắc mặt cũng không được tốt, phi thân tới, hạ xuống đại điện Thương Ngô tông.
“Trần công công đâu?”
“Có nô tài.” Trần công công áo tím máu me đầy người đáp lời.
“Lập tức khởi giá về kinh!”
“Nô tài tuân chỉ!”
Một lát sau xe vua khởi hành, một loạt Kim Ngô vệ và cao thủ Quách gia đi xung quanh hộ tống, thiên tử ngồi trong xe kéo có màn che dày đặc, che chắn kín kẽ không một kẽ hở. Bên trong xe, Thánh Thần hoàng đế ho ra từng ngụm máu, khí tức cực kỳ suy yếu.
Trên đỉnh Cửu Nghi sơn, trên cây Ngô Đồng, một thiếu niên bạch mi đẩy cửa Ngô Đồng cung, tìm được quyển kinh thư mà Hứa Ứng lưu lại, lặng lẽ ngồi xuống.
Hắn đọc lướt qua một lượt, đúng là bản hoàn chỉnh của Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, ở những chỗ quan trọng còn được Hứa Ứng đánh dấu bằng bút đỏ, nói đây là điểm mấu chốt để bù đắp [Đà Ẩu tiên thư].