Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng trong lòng máy động, lập tức truyền âm nói: “Các ngươi nhanh chóng ra khỏi Kim Điện. Chúng ta dùng cửa gỗ trốn vào mộ phần của một vị sư tổ nào đó. Na Bành không tìm thấy chúng ta, sẽ tự đi khỏi!”

Y mới nói tới đây, đột nhiên thấy trên bầu trời xuất hiện một ánh cầu vồng, Na Bành cầm theo một cái đầu máu me đầm đìa từ trên trời giáng xuống, đặt chân cách chỗ y không xa, khiến đá vụn bắn tứ tung.

Cái đầu kia rõ ràng là một trong năm mươi ba khách câu cá “phi thăng”!

“Không kịp nữa rồi.” Trong lòng Hứa Ứng cảm thấy nặng nề.

Na Bành rơi xuống đất, ho ra từng ngụm máu tươi, cười khà khà nói: “Lũ tiểu quỷ này nghĩ quá đơn giản, tưởng lão thân bị Từ Phúc đánh bại là bọn chúng có thể tùy tiện ức hiệp. Khà khà, ngươi nhòm ngó tiên dược của người khác, người khác lại nhòm ngó tính mệnh nhà ngươi! Tên tiểu quỷ này đúng là đại bổ!”

Mụ ho khan kịch liệt, hiển nhiên trong trận chiến vừa rồi tuy giết chết một khách câu cá nhưng thương tích của mụ cũng càng nặng.

Tình trạng của mụ cực kỳ tồi tệ, khi Từ Phúc đả thương mụ đã dùng chính thần thông của Hứa Ứng, một ngọn núi đồng xanh va thẳng vào thân thể và Nguyên Thần của mụ, lưu lại đạo thương trên người.

Lại dùng kiếm khí đâm xuyên qua thân thể mụ, xuyên thủng khu vực Hi Di và Nguyên Thần của mụ, đả thương tận căn cơ của mụ, cuối cùng lại dùng tinh hà lưu dấu đại đạo dị chủng trên người mụ!

Tuy khách câu cá truy sát mụ suốt ba tháng, nhưng thương tích bọn họ gây ra cho mụ còn không nghiêm trọng bằng một mình Từ Phúc.

Mấy ngày nay, thương thế của mụ càng ngày càng nặng, bị ép tới bước đường cùng, không thể không nghĩ cách liên lạc với Tiên giới.

Hứa Ứng nhấp nháy mắt, thầm nghĩ: “Nê Hoàn cung ẩn chứa tiên dược hoạt tính thân thể, có thể chữa trị thân thể, khiến thân thể bất tử bất diệt. Nhưng mụ ho ra máu liên tục, chứng tỏ đám khách câu cá đã lưu lại đạo thương cực kỳ nghiêm trọng trên người mụ, ngay cả động thiên Nê Hoàn cũng không cách nào chữa trị.”

Y nói rất dịu dàng: “Tiền bối, thương tích của ngài nặng vậy, hay là chữa trị vài ngày đã rồi hẵng tới gặp pháp bảo tiên gia của Vô Cực tông ta?”

Na Bành cười lạnh nói: “Ngươi lại định giở chiêu trò gì? Mau mau dẫn đường.”

Hứa Ứng đành đưa mụ bay về phía Phong Thiện đài.



Na Bành trấn áp thương thế, lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn Phong Thiện đài, thầm run rẩy, nhớ lại quá khứ, thở dài nói: “Bốn ngàn năm trước, dãy núi Côn Lôn dịch chuyển sang thế giới khác, Lục Tổ chúng ta gặt hái thế giới khác. Lúc đó chúng ta đột nhiên có cảm ứng, hoàng đế oan uổng của thế giới Nguyên Thú hiến tế lên chúng ta, xin được trường sinh.”

“Tế trời ở Thái Sơn!”

Hứa Ứng âm thầm lưu ý, tuy y đã thức tỉnh ký ức tế trời ở Thái Sơn, nhưng những gì y biết chỉ là thứ y đã thấy, ngoài ra không biết nhiều về chi tiết trong lễ tế trời này.

Hoàng đế oan uổng trong miệng Na Bành chắc là Tổ Long!

Thời Vũ Tình dịu dàng nói: “Tiền bối, Vô Cực tông ta sinh sống ở Thái Sơn lâu năm, chỉ có điều ta lại không biết nhiều về chuyện tế trời ở Thái Sơn, ghi chép liên quan tới lễ tế trời này đều đã thất lạc. Tiền bối có thể giảng giải đôi chút không?’

Na Bành liếc mắt nhìn cô một cái, không phòng bị cô như phòng bị Hứa Ứng, nói: “Sư tổ của ngươi Vô Cực Tiên Ông có chút giao tình với ta. Ta vốn định lợi dụng các ngươi xong sẽ giết các ngươi diệt khẩu, nhưng nể tình ngươi khá thức thời, ta sẽ lưu lại tính mạng vợ chồng ngươi.”

Thời Vũ Tình vừa mừng vừa sợ, tha thiết bái tạ, thầm nghĩ: “A Ứng sư thúc nặn ta thành dáng vẻ như thế nào vậy, sao Na Bành rộng lượng thế?”

Cô rất tò mò về dung mạo của mình hiện tại, đáng tiếc không thể tự xem dung mạo mình trước mặt Na Bành.

Mụ già Na Bành xua tay nói: “Bây giờ lão thân thân bại danh liệt, có gì mà không nói được. Đợt hiến tế ba ngàn năm trước, tên hoàng đế oan uổng đó dốc hết vốn liếng ra, chúng ta vốn là tiên nhân trên Tiên giới, có bảo bối gì mà chưa từng thấy. Có điều bảo vật được hiến tế đó, ngay cả chúng ta cũng động lòng tham. Nhưng điều khiến chúng ta động tâm nhất là Tổ Long hiến tế một thiếu niên.”

Đã đến Phong Thiện đài.

Hứa Ứng leo lên Phong Thiện đài, đi trước dẫn đường, cẩn thận lắng nghe.

Thời Vũ Tình trong lòng máy động, liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái rồi cười nói: “Tiền bối, thiếu niên đó là ai?”

“Phản tặc.”



Na Bành nhớ lại quá khứ nói: “Cấp trên nói đây là lần thứ bảy phản tặc phi thăng. Nếu lần này để hắn phi thăng thành công sẽ xảy ra vấn đề rất lớn. Chúng ta phụng lệnh ngăn cản hắn trên đường phi thăng, đánh xuyên qua cả Thiên lộ, cuối cùng mới bắt được hắn. Lúc đó đã chết quá nhiều người.”

Thời Vũ Tình ngơ ngác: “Bảy lần phi thăng?”

Cô vốn tưởng phản tặc mà Na Bành nói tới là Hứa Ứng, nhưng nghe tới chuyện bảy lần phi thăng, cô cũng không dám khẳng định.

Na Bành nhớ lại chiến dịch năm xưa, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Cường giả ở khắp nơi, nhưng đều bị hắn đồ sát như cắt cỏ, một chiêu một người! Cho dù là tiên nhân cũng không đỡ nổi một đòn của hắn! Ta đứng trước mặt hắn, hầu như không có dũng khí xuất thủ, ta chưa bao giờ thấy thần thông như vậy...”

Thời Vũ Tình dịu dàng nói: “Chắc chắn số mệnh của tiền bối rất tốt nên mới có thể sống sót.”

Lời nói của cô như trấn án được nội tâm của Na Bành, khiến cảm xúc của Na Bành ổn định lại.

Na Bành ổn định lại nỗi sợ trong lòng, lắc đầu nói: “Không phải ta tốt số mà là mạng ta cứng. Những tên bản lĩnh mạnh hơn ta, địa vị cao hơn ta, thiên phú xuất sắc hơn ta, chẳng phải vẫn chết trong tay hắn, uổng phí cả cuộc đời? Nhưng ta sống sót, sống sót tới cuối cùng.”


Bọn họ leo lên Phong Thiện đài, Hứa Ứng trở lại chốn cũ, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh Tổ Long hiến tế Côn Lôn, hư ảnh Lục Tổ xuất hiện trên bầu trời.


Giọng nói của Na Bành vang lên bên tai hắn nói: “Nhưng hắn vẫn thua. Chúng ta trấn áp hắn, cắt động thiên của hắn ra. Động thiên của hắn đúng là bảo bối, nhưng khi đó mọi người đều không để tâm, không ai chú ý tới sáu tòa động thiên này. Đám tiên nhân địa vị cao hơn chúng ta chọn Thần Kiều của hắn, chọn Tam Đại Huyền Quan của hắn, chọn Dao Trì của hắn, chọn Thập Nhị Trùng Lâu của hắn. Khà khà, bọn chúng phân chia toàn bộ những bảo bối đó.”


Trong lòng Hứa Ứng run rẩy, giọng nói khàn khàn: “Bọn chúng? Bọn chúng là ai?”


Na Bành cười nói: “Đương nhiên cũng là loại người oan uổng như chúng ta. À không, bọn chúng còn là cực kỳ oan uổng! Năm xưa chúng ta cùng phụng lệnh hạ giới, tưởng là xử lý xong đại ác nhân sẽ được thăng quan tiến chức, nào ngờ cấp trên trực tiếp qua cầu rút ván.”


Mụ cười ha hả, như đang phía điên: “Lũ chó chết Tiên giới qua cầu rút ván, không cho phép chúng ta trở về Tiên giới!”


Mụ ngửa đầu nhìn lên trời, gương mặt đầy oán hận, tức giận nói: “Rõ ràng đã nói trước là sau khi bắt đại ác nhân sẽ cho chúng ta trở về Tiên giới, cho chúng ta thăng quan! Lũ chó chết đó lại không cho chúng ta phi thăng, nói Thiên đạo độ kiếp gì đó! Khụ khụ khụ!”


Mụ già phun máu ồ ạt, khí tức sa sút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK