Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bầu trời, hai luồng kiếm khí hình thoi bay lượn qua lại giữa núi sông, mỗi khi nghênh đón ánh nắng lại tỏa ra hào quang rực rỡ. Đột nhiên một luồng kiếm khí hình thoi phóng thẳng lên trời, vẽ thành một đường cong duyên dáng rồi hạ xuống đầu Ngoan Thất.

Kiếm khí biến mất.

Nguyên Vị Ương đứng đó, ngực nhấp nhô liên hồi, gương mặt do quá hưng phấn nên đã đỏ ửng.

Cô thở hổn hển, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ngự kiếm phi hành, tiêu hao quá lớn, cho dù cô có tu vi bất phàm nhưng cũng mệt tới ngất ngư.

Nguyên Vị Ương mạnh về thần thức nhưng nguyên khí không thậm hậu bằng Hứa Ứng, cô có thể dùng thần thức vận kiếm, thi triển ra kiếm chiêu càng phức tạp khó lường, nhưng nguyên khí không thâm hậu thì không duy trì lâu được.

Hứa Ứng mạnh về nguyên khí, thần thức không bằng Nguyên Vị Ương. Y đang định dừng lại thì đột nhiên hộp kiếm mà y cõng sau lưng không có ai điều khiển mà tự hoạt động, trong hộp kiếm có kiếm khí vui vẻ kêu vang, như đang nhảy nhót, muốn bay khỏi hộp kiếm.

Hứa Ứng trong lòng hơi động, nhớ lại lúc mình và kiếm khí trong hộp kiếm cùng cảm ngộ kiếm ý ở Thủy Khẩu miếu, lập tức điều động thần thức, tiếp xúc với kiếm khí trong hộp.

Thần thức của y vừa tiếp xúc với kiếm ý trong hộp kiếm, kiếm khí đã mượn thần thức của hắn nhảy khỏi hộp, ngay khoảnh khắc sau, kiếm khí quanh người Hứa Ứng đột nhiên bùng lên dữ dội!

“Viu!”

Trước mắt y tối sầm lại, ra là tốc độ tăng vọt, máu huyết chảy từ đầu về phía bàn chân, đầu óc thiếu máu.

Hứa Ứng vội vàng điều động khí huyết, tầm mắt mới khôi phục lại lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Chỉ trong khoảnh khắc trước mắt tối sầm, y đã bay vun vút bảy tám dặm, còn đang đâm thẳng vào một ngọn núi lớn!

Bây giờ tốc độ của y quá nhanh, nhanh hơn lúc trước tới bốn năm lần, kiếm khí xé gió, lưu lại một khối không khí trắng như tuyết ở sau lưng!

Phía sau, Nguyên Vị Ương và Ngoan Thất kêu lên sợ hãi, chỉ thấy kiếm khí bùng lên quanh người Hứa Ứng, xé gió bay đi tạo thành tiếng sấm nổ, thậm chí sau lưng còn lưu lại vệt sáng của kiếm khí, đâm thẳng vào ngọn núi!

Hứa Ứng dốc hết năng lực thần thức khống chế kiếm khí, điều khiển phương hướng nhưng cuối cùng ngọn núi vẫn sượt qua người!

“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”

Tiếng động chói tai vang lên liên tiếp, từng tảng đá lớn lớn bên rìa ngọn núi văng ra, bị kiếm khí quanh người Hứa Ứng cắt rời khỏi thân núi!



Quả tim Hứa Ứng thiếu chút nữa nảy lên cổ họng, chỉ thấy kiếm khí lướt qua ngọn núi mà mình không bị thương tổn gì, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

“Hộp kiếm của Viên Thiên Cương tiền bối, quả thật lợi hại.”

Tốc độ của y càng lúc càng nhanh nhưng cũng cảm thấy tốc độ tiêu hao nguyên khí cũng nhanh hơn, vội vàng nói: “Dừng! Dừng! Dừng!”

Y ra sức điều khiển luồng kiếm khí trong hộp, kiếm khí vốn náo động dần dần được y ổn định, cuối cùng Hứa Ứng cũng có cảm giác khống chế kiếm khí, giảm dần tốc độ.

Nhưng luồng kiếm khí vẫn xao động bất an, thi thoảng lại muốn bay vút lên, y phải vận kiếm thuần thục mới có thể điều khiển như chân tay.

Một lúc lâu sau, Ngoan Thất thấy một luồng kiếm khí hình tròn chu vi hơn một trượng đang bay về phía mình, không khỏi sởn cả tóc gáy, vội vàng kêu lên: “A Ứng, cẩn thận kẻo cắt lủng đầu ta đấy!”

Hứa Ứng giang hai tay, bốn phía là kiếm khí nhảy nhót, từ từ hạ xuống đất.

Đột nhiên, kiếm khí lại thu vào, ào ào như dòng nước chảy, tất cả đều trở lại trong hộp kiếm sau lưng y, biến mất không còn tăm hơi.

“Đúng là bảo kiếm!”

Hứa Ứng tán thưởng một tiếng nói: “Một người tốt như Viên Thiên Cương tiền bối, sau lại bồi dưỡng thứ kiếm khí táo bạo như vậy? Chẳng lẽ hắn đem tính táo bạo của mình luyện vào kiếm khí, thế nên bản thân mới giữ được bình tĩnh?”

Ngoan Thất không nhìn thấy trên đầu mình, vội vàng nói: “Đầu ta sao rồi? Có còn không? Ngài chuông, ngài chuông, ngươi gõ đầu ta một cái, để ta nghe tiếng xem... Được rồi, đừng gõ nữa, ngất mất!”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cực kỳ phấn khởi, lại ngồi xuống vùi đầu vào thảo luận, thuật lại những khó khăn khi phi hành, bắt tay vào cải tiến Ngự Kiếm thuật vốn có.

Trong lúc bất tri bất giác, trời chiều đã ngả về tây, xe rồng còn chưa đi khỏi vùng đất mới, vẫn chưa thấy Vĩnh Châu thành, càng không nói tới Linh Lăng. Có vẻ như Chu Tề Vân đã lạc đường.

Bốn con thần long kéo xe đã mệt mỏi, Chu Tề Vân bèn dừng cỗ xe rồng lại, cho bốn con rồng được nghỉ ngơi.

Rốt cuộc Ngoan Thất cũng có thể ra khỏi xe rồng hóng gió, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Nơi bọn họ nghỉ ngơi là một hồ nước mênh mông, cạnh hồ là một cái đầm lớn hơi cạn, trong veo thấy được tận đáy. Ngoan Thất bơi vào trong nước, tạo thành gợn sóng trên mặt hồ, khiến cá trong hồ kinh hãi không ngừng nhảy ra khỏi mặt nước.

Con rắn nhân cơ hội nhét đầy bụng.



Hứa Ứng quan sát bốn phía, chỉ cảm thấy nơi này ba mặt là núi, chinh giữa cũng có ngọn núi nhỏ, không tiếp xúc với những quả núi khác, chỉ lẻ loi trơ trọi ở đó.

Ngọn núi nhỏ không cao, chỉ khoảng ba bốn mươi trượng, không quá lớn, nhưng trên núi lại có rất nhiều cây cổ thụ, vỏ cây có hình vẩy rồng, có một số gốc cây e rằng phải hơn vạn năm.

Hứa Ứng đi tới chân núi, thấy trên núi có từng bức tượng đá đang ngồi. Tượng đá không cao, lớn thì bằng một người, nhỏ thì chỉ cỡ nắm đấm.

Y đi một vòng dưới chân núi, không ngờ trên núi lít nha lít nhít, đâu đâu cũng là tượng đá như vậy, e rằng phải tới mấy vạn pho tượng.

Y nhấc chân lên, đang định lên núi quan sát, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh kỳ lạ, như có người đang xì xào bàn tán.

Quả chuông lập tức căng thẳng, phát ra một tiếng coong lớn, gạt bỏ tạp âm trong đầu Hứa Ứng, quát: “Hứa Ứng, đừng cử động! Còn nhớ cái gã to xác bị ta trấn áp dưới đáy giếng không? Nơi này có thứ đó!”

Hứa Ứng lập tức nhớ lại tình cảnh lúc ở Tiểu Thạch sơn, khi đó Nại Hà xâm lấn, y và kẻ đuổi giết y bị nhốt trong miếu hoang ở Tiểu Thạch sơn, thấy bên cạnh có sợi xích nên nhìn vào trong giếng, thấy dưới đáy giếng có con mắt khổng lồ.

Khí đó y đã nghe thấy tiếng xì xào này, đến mức tâm trí bị mê hoặc!

“Nơi này không phải chỉ có một gã to xác ấy!”


Quả chuông hết sức căng thẳng, lẩm bẩm: “Ta cảm ứng thấy hàng ngàn hàng vạn gã to xác... Sao lại nhiều như vậy? Cho dù là trong lúc toàn thịnh ta cũng không chịu được...”


Hứa Ứng nghe vậy lập tức điều động thần thức tạo kính, nhìn lên gò núi.


Nhưng ngay lúc này tấm gương Thiên Nhãn trong khu vực Hi Di của y soạt một tiếng vỡ nát, một luồng lực lượng vô danh xâm lấn khu vực Hi Di của y, tà ác mà thần thánh, cổ xưa và cường đại, đầy dị thường, có ý đồ gạt bỏ hoàn toàn thần thức của y!


Loại lực lượng này khác hẳn sức mạnh của quỷ thần, khác hẳn lực lượng của na sư, không phải lực lượng trong thế tục, cứ như lực lượng từ một thế giới khác!


Chỉ trong chớp mắt, Thiên Nhãn của Hứa Ứng vỡ nát, thần thức gần như tan rã!


Trong lúc này, quả chuông từ trong đầu óc Hứa Ứng chìm xuống, đi vào khu vực Hi Di, quả chuông vừa đi vừng rung coong coong liên tục, ngăn cản lực lượng tà ác cường đại xâm nhập!


Trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng, đóa Thuần Dương dị hỏa đột nhiên bùng lên, lửa cháy đầy trời, thiêu đốt luồng lực lượng xâm lấn tới mức tiếng xèo xèo vang vọng khắp nơi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK