Thổ địa Thần Châu kêu lên một tiếng đau đớn, bị khí tức chư thần trấn áp tới mức nằm rạp dưới đất, không thể động đậy.
Thân thể hắn chấn động ầm ầm, đừng nói thân thể, ngay cả thần hồn cũng có thể bị đập tan!
Giọng nói uy nghiêm kia nói: “Các ngươi trấn áp hắn, ai đi làm việc? Các ngươi không làm việc thực tế, chỉ có mình hắn làm.”
Thế là Chư Thần thu liễm khí tức.
Thổ địa Thần Châu đứng dậy, cung kính hơn rất nhiều, nói: “Chư vị thượng thần có thể thu xếp một chút không?”
Giọng nói uy nghiêm kia đáp: “Ngươi về miếu thờ của mình, dâng tấu chương...”
Thổ địa Thần Châu lại không nhịn nổi cơn thịnh nội, kêu la: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, miếu của ta bị Tổ Long phá hủy rồi, dâng tấu chương xin các ngươi ban thưởng thần khí Thiên đạo, các ngươi có để ý không? Hai năm qua các ngươi có để ý tới ta không?”
Giọng nói uy nghiêm kia im lặng một lúc, chắc là tra tìm hồ sơ, một lúc lâu sau mới từ tốn nói: “Tấu chương ngươi dâng lên không hợp quy cách, bị đưa về viết lại.”
Thổ địa Thần Châu tức giận tới mức run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Vì sao ta không nhận được tin tức này?”
“Về miếu của ngươi đi.”
“Miếu của ta bị Tổ Long phá hủy rồi!”
“Thế thì chẳng có cách nào. Sao ngươi không tới miếu Thổ địa của bộ châu khác dâng tấu chương?”
“Dâng tấu chương ở miếu Thổ địa bộ châu khác, đầu tiên phải có gì chứng minh được ta là Thổ địa Thần Châu? Ta làm sao chứng minh được?”
Giọng nói kia đáp: “Ngươi dâng tấu chương lên thế giới Thiên Đạo, chúng ta mở chứng minh cho ngươi.”
“Ta không cách nào dâng tấu chương lên thế giới Thiên Đạo nên mới phải tới dâng tấu chương nhờ ở miếu Thổ địa của bộ châu khác!”
Giọng nói kia im lặng một lát rồi nói: “Thế thì không còn cách nào, ngươi phải nghĩ cách khác.”
Thổ địa Thần Châu nổi giận đùng đùng: “Vì sao ta phải nghĩ cách?”
“Có phải chúng ta nóng lòng làm việc đâu.’
...
Thổ địa Thần Châu miệng sùi bọt mép, ngã ngửa dưới đất, run rẩy không thôi.
Một lúc sau, Thiên thần uy nghiêm kia nói: “Ngươi phải thay đổi cái tính nóng nảy này đi. Ngươi muốn thần khí Thiên đạo cũng vô dụng, thần khí Thiên đạo không có quyền giáng phạt hắn. Ngươi cũng không phải lo lắng, Thiên Thần điện là để phục vụ thần linh hạ giới các ngươi, sẽ không làm ngươi khó xử. Ta có một cách có thể tạm thời giải trừ nguy nan.”
Thổ địa Thần Châu nằm dưới đất, miệng vẫn sùi bọt mép, thi thoảng lại run rẩy một cái.
Giọng nói uy nghiêm này lẩm bẩm: “Cách này là để Thiên thần trong Thiên Thần điện, chiếu ảnh xuống hạ giới.”
Hắn thở dài: “Không phải Thiên Thần điện không muốn nhúng tay vào chuyện thế tục mà là không thể không nhúng tay.”
Thổ địa Thần Châu nhảy bật lên, cười nói: “Đa tạ thượng thần đã tác thành!”
Chư thần đưa mắt nhìn hắn rời khỏi Thiên Thần điện, một lúc lâu sau mới có giọng nói vang lên: “Đại nhân, chúng ta phải lo liệu chuyện này ư?’
“Thần khí Thiên đạo không có quyền giáng phạt, thế thì Thiên thần đành phải ra tay.”
Giọng nói uy nghiêm kia cười nói: “Bốn mươi tám ngàn năm trước, thế giới Thiên Đạo đại thanh tẩy, thế lực cũ kỹ khi xưa vẫn lạc, tân thần quật khởi. Nhưng quyền lực của cựu thần rất lớn, sau khi bọn chúng vẫn lạc, đương nhiên tân thần quật khởi nhưng lại không thể kế thừa quyền lực của cựu thần. Chúng ta không có quyền chủ động sử dụng thần khí Thiên đạo, không có quyền can thiệp vào trần thế. Nhưng có lẽ đây là cơ hội tốt để can thiệp vào trần thế.”
Chư thần im lặng, nhưng một tâm trạng kích động lan tràn trong Thiên Thần điện, hiển nhiên ngay cả Thiên thần cũng khó mà giữ đạo tâm bình tĩnh.
Một giọng nói lên tiếng: “Đại nhân, lần này can thiệp vào trần thế, nếu không thành công, cấp trên trách phạt...”
Giọng nói uy nghiêm kia cười nói: “Chẳng phải có kẻ gánh tội thay rồi à? Chúng ta cứ trút hết tội lỗi lên đầu Thổ địa Thần Châu, hắn chỉ có há miệng chứ nói gì được chúng ta? Nhiều người nói thì là đúng, tội đã đổ lên đầu, hắn cũng chẳng thể phản bác được.”
Chư thần vui vẻ phục tùng, khâm phục không thôi.
Thổ địa Thần Châu trở lại thành đá, tìm Bắc Thần Tử, báo lại chuyện này. Bắc Thần Tử trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đạo huynh, Thiên thần chiếu ảnh lên tượng thần chủ động giám lâm trần thế, đương nhiên đây là chuyện tốt. Nhưng chuyện này huyên náo quá lớn, nếu cấp trên trách phạt...”
Thổ địa Thần Châu cười nói: “Hai chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, khoảnh khắc Thiên thần hạ phàm, trách nhiệm đã không phải trên đầu chúng ta, có phạt cũng là phạt thủ lĩnh ở Thiên Thần điện.”
Bắc Thần Tử lập tức hiểu ra, tán thưởng liên tục nói: “Ta nhận được tin tức về Hứa Ứng, hắn đến Cửu Long sơn.”
Thổ địa Thần Châu tinh thần phấn chấn nói: “Chúng ta lập tức tới Cửu Long sơn!”
Hứa Ứng còn đang tập trung loại trừ đạo văn chữ Tù, trên đường đi tới y đã phá giải được phong ấn thân thể của hơn ba mươi kiếp. Dần dà, y phát hiện ra một chuyện kỳ quái.
Đó là mỗi lần y phá vỡ một phong ấn thân thể là cảm thấy thân thể của mình vững chắc thêm một phần.
Chuyện này hết sức kỳ lạ.
Đạo văn chữ “Tù” phong ấn thân thể, đám người Bạch Thu Tư sẽ phong ấn thân thể mỗi kiếp của y tới mức không còn bất cứ dấu hiệu nào của việc tu luyện, trở thành phàm nhân tới không thể phàm nhân hơn, sau đó ném y vào giữa những phàm nhân.
Chuyện này cũng mang ý nghĩa thành tựu thân thể của mỗi kiếp sẽ lưu lại trong phong ấn chứ không phải bị xóa bỏ!
Bao giờ Hứa Ứng mở được một phong ấn là thành tựu của thân thể trong kiếp đó sẽ quay trở về!
Tuy Hứa Ứng chỉ muốn ký ức quay trở lại, nhưng thành tựu của thân thể quay lại cũng coi như có còn hơn không.
“Hình như thành tựu thân thể những kiếp trước của ta đều không cao.”
Hứa Ứng quan sát một hồi, ba mươi ba kiếp này y chỉ tu luyện Thái Nhất đạo dẫn công, tu luyện Thái Nhất đạo dẫn công tới Thải Khí kỳ đại thành thì mạnh được đến đâu?
Hứa Ứng phá giải tới kiếp thứ bốn mươi lăm, gặp được một bản thân tương đối cường đại, tu luyện thân thể tới mức ngang với bản thân hiện tại!
Hứa Ứng không khỏi hiếu kỳ: “Đẩy về bốn mươi lăm kiếp trước, khi đó ta là người ra sao? Sao thân thể lại mạnh mẽ như vậy? Ta lợi hại đến nhường nào mà hắn có thể sánh ngang với ta!”
Khi phá giải phong ấn thân thể này, y phát hiện khi đó mình là một đại na, tu luyện một loại na pháp bí tàng Giáng Cung.
“Hóa ra khi đó ta là một gốc rau hẹ, còn chưa kịp bị thu hoạch thì đám người Bắc Thần Tử đã tới xóa ký ức, phong ấn, ném vào trong góc núi nào đó.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Nhưng ngay lúc này giọng nói của Tiết Doanh An lại ngắt dòng suy nghĩ của y: “Hứa huynh, Hứa huynh! Sư phụ ta ở đằng kia!”
Hứa Ứng giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn sang, chỉ thấy bọn họ đã đi vào trong Cửu Long sơn từ lúc nào chẳng hay.
Cửu Long sơn nguy nga hùng vĩ, bao la bát ngát, như chín con rồng cùng nằm nhoài, đầu rồng hướng vào trong, cùng nâng một ngọn tiên sơn.
Ngọn núi mà cửu long cùng nâng đó chính là Cửu Thái lĩnh.
Trên dốc núi trồng đầy rau hẹ xanh mơn mởn, mọc rậm rạp, đang có nông dân trong đồng ruộng vung liềm cắt rau hẹ.
Hứa Ứng nhìn quanh, nghi hoặc: “Doanh An, sư phụ ngươi là vị nào?”
Tiết Doanh An chỉ vào người đang cắt rau hẹ trong ruộng, cười nói: “Kia chính là sư phụ ta!”
Trong lúc trò chuyện, Lý Tiêu Khách đứng thẳng người lên, hắn mặc y phục nhà nông, một tay cầm liềm, một tay cầm mớ rau hẹ, vẻ mặt tươi cười nhìn Hứa Ứng, cười ha hả nói: “Cố nhân trùng phùng, vì vậy kẻ hèn này cắt chút đồ nhắm! Thần tiên bất lão, ta còn chưa cắt xong, có muốn tham gia không?”