Phía sau, na tiên áo trắng đánh tới.
Một cô gái quay đầu lại, chỉ thấy na tiên áo trắng quay lưng về phía mình, sau lưng tách sang hai bên, tấm lưng như biến thành một cái miệng lớn tới mức vô lý.
Cô gái kia gào lên, sau đó bị na tiên áo trắng nuốt trọn cả người.
Lớp da của na tiên áo trắng nhúc nhích trong chốc lát rồi lại mở rộng, phun một bộ xương trắng ra ngoài rồi tiếp tục đánh về phía những người khác. Hắn hết sức nhẹ nhàng, bồng bềnh như làn gió, bay qua bay lại trong ngôi miếu, cứ bắt được ai là mở cái miệng sau lưng ra nuốt vào.
Nhưng vẫn có không ít người chạy trốn được ra ngoài miếu, Hứa Ứng dẫn theo Ngoan Thất, dốc hết sức nhảy một cái, lên trên một tảng đá lớn. Ngoan Thất đang định nhảy xuống tảng đá lớn khác thì Hứa Ứng cản lại: “Đừng cử động!”
Y đột nhiên phát động kiếm khí, xuất kiếm chém xuống, cắt tảng đá lớn thành hai.
Tảng đá mà bọn họ đang đứng không chịu nổi trọng lượng của họ, chậm rãi hạ xuống dưới, cứ như hòn đá rơi xuống nước.
Đám người chạy tới sau cũng học theo, nhảy lên tảng đá lớn, cắt tảng đá làm hai, có điều số người trên tảng đá quá nhiều khiến cho tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh.
Trên tảng đá kia, một đám người xúm lại một chỗ gào thét thê thảm.
Ngoan Thất nằm nhoài bên rìa tảng đá nhìn xuống dưới nói: “Rơi xuống với tốc độ này, e là không sống nổi.”
Những người khác bèn cẩn thận hơn nhiều, không dám cắt quá nhiều đá ngay lập tức.
Đột nhiên căn miếu ầm ầm chấn động, như mọc ra vô số cái chân, đột ngột nhô từ dưới đất lên, nhào về phía đám người chạy ra ngoài miếu.
Giọng nói của na tiên áo trắng vang lên, cười ha hả nói: “Chắc ta tức tới phát điên mất rồi nên mới quên mất, ta không thể ra ngoài miếu bắt lấy các ngươi, nhưng ta có thể làm cho ngôi miếu đuổi theo các ngươi. Tên tiểu quỷ chơi kiếm với con rắn vô lại, các ngươi ở đâu rồi?”
Cửa miếu mở rộng như nuốt trọn trời đất, truy đuổi phía sau mọi người.
“Hòa vào với ta, trở thành một phần của ta, ta sẽ cho các ngươi vinh quang tối thượng và sự sống vĩnh hằng!”
Hứa Ứng ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy trên bầu trời có người rơi xuống không ngừng, trong thời gian ngắn vẫn không rơi đến mặt đất, kêu la thảm thiết không thôi.
Trên không trung còn có người bước đi giữa không khí, có người đạp mây di chuyển, nhưng càng nhiều người không biết phi hành, cũng học theo, nhảy lên tảng đá lớn, mượn trọng lượng cơ thể ép tảng đá rơi xuống.
Nhưng đám thần linh khổng lồ trong tiên sơn nhảy lại nhảy từ bên rìa tiên sơn ra, thần linh muôn hình vạn trạng, chân đạp lên áng mây hương hỏa chặn giết bọn họ, lại có tảng đá hóa thành máu thịt vung vẩy huyết quản như xúc tu, bay xung quanh bắt người.
Trong lúc nhất thời, vô số người chết.
“A Ứng, thứ ngươi cõng sau lưng là pháp bảo của na sư à?” Ngoan Thất thấy cái mặt nạ sau lưng Hứa Ứng, đột nhiên hỏi.
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng lấy cái mặt nạ Vô Thường kia ra, cười nói: “Tiểu Thất đúng là học thức uyên bác. Đây là cái mặt nạ ta vô tình nhận được, có tên quan lại của Vĩnh Châu phủ đeo mặt nạ lên là hóa thành quỷ Vô Thường, rất kỳ quái.”
Ngoan Thất nói: “Theo như ta đọc trong sách, na sư chế tạo pháp bảo, thường bắt giữ những sinh vật cường đại như yêu thần quỷ thần, cắt mặt của họ đi, lại luyện tinh khí của những sinh vật cường đại này vào mặt nạ. Sau khi luyện thành chỉ cần đeo mặt nạ lên mặt là có thể biến thành hình thái của những sinh vật cường đại này khi còn sống, nắm giữ bản lĩnh tương ứng. Cái mặt nạ của ngươi chắc là mặt của quỷ Vô Thường.”
Hứa Ứng sợ hết hồn, định ném cái mặt nạ đi, nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì lại dừng tay.
Tảng đá dưới chân bọn họ vẫn đang rơi xuống, đột nhiên giữa bầu trời có sấm vang chớp giật, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, ra là Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành và Lăng Thông phán đang hợp lực tấn công ngôi miếu!
Sau đầu Chu Hành tỏa ra hào quang rực rỡ, không ngờ lại hiện ra một vùng biển hỗn độn. Trong biển hỗn độn có một tòa động thiên cực kỳ thâm sâu, phía ngoài hiện lên hoa văn xoắn ốc, xoay tròn kéo dài vào hư không u ám.
Trong động thiên đó còn có động thiên thứ hai, mây khói cuồn cuộn, xoay tròn, tạo thành kết cấu bên ngoài của động thiên này, tiếp tục đi sâu vào biển hỗn độn.
Trong động thiên thứ hai còn có động thiên thứ ba, đi sâu vào biển hỗn độn hơn động thiên thứ hai, hết sức kinh người.
Hứa Ứng chăm chú quan sát, không ngờ lại thấy sau đầu vị Thứ sử Vĩnh châu vừa to vừa béo này lại hiện ra tới năm tòa động thiên nằm trong nhau!
“Trong biển hỗn độn câu Nê Hoàn! Vị Thứ sử Vĩnh châu này là đại cao thủ, hắn đã mở được bí tàng Nê Hoàn tầng thứ năm!”
Hứa Ứng cực kỳ hâm mộ, quyển sách cổ mà y tìm được trong căn nhà đá ở Tần Nham động có nói, mở bí tàng Nê Hoàn cần nhờ đại na phụ trợ, thi triển một đòn mạnh nhất đánh vào quả trứng hỗn độn Nê Hoàn, mở một động thiên trong hỗn độn, câu lấy hoạt tính của Nê Hoàn từ trong động thiên!
Lúc trước Hứa Ứng vẫn không biết làm thế nào để câu hoạt tính của Nê Hoàn, nhưng thấy Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành giao chiến với na tiên áo trắng, y mới hiểu cách câu.
“Não là một biển hỗn độn, ẩn chứa năng lượng vô tận. Động thiên như cái giếng, đi sâu vào hỗn độn trong đầu, giống như múc nước trong giếng, không ngừng rút năng lượng trong biển hỗn độn ra.” Y thầm nhủ trong lòng.
Người liên thủ với Thứ sử Chu Hành là Thông phán của Vĩnh Châu quỷ phủ - Lăng Hữu Đạo, tu vi thực lực cũng cực kỳ khủng khiếp. Vị Thông phán của quỷ phủ này cầm một cây phán quan bút, một quyển sách sinh tử, thần lực vô song, từ trong sách bay ra vô số chữ viết màu vàng kim đánh lên ngôi miếu.
Hắn chính là Thông phán của âm đình, hưởng thụ hương hỏa trong Vĩnh Châu phủ, không chỉ bách tính bình dân phải vái hắn mà ngay cả các thần linh trong núi non sông ngòi làng xóm lớn nhỏ ở Vĩnh châu cũng phải vái hắn!
Hắn phát triển ở Vĩnh châu đã rất lâu, khí hương hỏa cực kỳ đậm đặc, thậm chí vượt xa đám thần linh tượng đá trong năm tòa tiên sơn này!
Nhưng cho dù hai đại cao thủ liên thủ, khi đối mặt với ngôi miếu cũng gặp phải nguy cơ trùng trùng.
Ngôi miếu kia chính là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên áo trắng, do vô số hình tượng của đại đạo tạo thành miếu thờ, thác nước và cỏ cây; bất cứ phong cảnh nào cũng là thần thông với uy lực cực kỳ đáng sợ!
Na tiên áo trắng đứng trước cửa miếu, hoặc vung nhẹ tay, hoặc điểm nhẹ ngón tay, từng luồng thần thông đáng sợ bay ra khỏi thác nước, đánh hai đại cao thủ hộc máu, không ngừng lui lại phía sau.
Đột nhiên dư âm của một luồng thần thông từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng đánh lên tảng đá lớn mà bọn Hứa Ứng đang đứng, tảng đá lập tức sứt mất một góc, góc bị sứt bay thẳng lên trời.
Hứa Ứng và Ngoan Thất ngơ ngác, tảng đá dưới chân nhanh chóng rơi thẳng xuống mặt đất.
Bây giờ bọn họ còn cách mặt đất tới vài dặm, với tốc độ này chắc chắn sẽ ngã tới thịt nát xương tan!
Hứa Ứng vội vàng tung người nhảy lên, thoát khỏi hòn đá khổng lồ, cao giọng nói: “Ngoan Thất, chờ ta ở cửa miếu!”
Thân thể dài hơn mười trượng của Ngoan Thất quấn lấy tảng đá, run lên lẩy bẩy, lại thấy sau khi tảng đá này rơi xuống hơn mười trượng thì tốc độ đã giảm dần, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.