Hứa Ứng vẫy tay, đưa mắt nhìn những quỷ hồn này đi xa.
Sau lưng y, trong thần miếu, Lục Ngô kinh hãi đứng bật dậy khỏi tế đàn, nghi hoặc không thôi: “Hình như tiểu quỷ tên Hứa Ứng này rất đáng gờm!”
Lúc này thần miếu của hắn bắt đầu sụp đổ, một tảng đá đập vào gáy hắn.
“Còn là cao thủ phá nhà nữa! Thần miếu cuối cùng của ta cũng đi tong rồi!” Lục Ngô cả kinh nói.
Ngoài rìa đại tuyết sơn, băng tuyết thần nữ ánh mắt thăm thẳm, chăm chú nhìn hai thân hình vượt qua núi, trong lòng hiếu kỳ, hạ giọng nói: “Người có thực lực như hắn thường lao thẳng vào núi tuyết, còn hắn lại cam lòng bước từng bước một leo lên, đúng là một kẻ kỳ quái.’
Người có thực lực mà cô nhắc tới là người trung niên bình thường, không cao không thấp, tướng mạo bình thường, y phục bình thường, gương mặt cứng đơ, không có nhiều biểu cảm.
Người trung niên này có vẻ rất kính trọng đại tuyết sơn và băng tuyết thần nữ, lúc lên núi còn tự dâng hương, cung kính dập đầu cúng bái.
Nhưng thanh niên đi phía trước người trung niên lại thoải mái hơn nhiều, người mặc áo xanh, khoác áo choàng đen, vừa trèo qua đại tuyết sơn là đứng trên chỗ cao đưa mắt nhìn về phương xa, kinh ngạc nói: “Sư tổ, Thanh Sương sư tổ! Ngài mau nhìn kia, trong núi Côn Lôn có hai mươi tư vầng trăng sáng, có giống hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu của lão nhân gia ngài không?”
Thanh niên này chính là chưởng giáo Nga Mi Nhạn Không Thành, nam nhân mặt cứng đơ sau lưng chính là Thanh Sưng sư tổ Kiều Tử Trọng.
Cho dù Kiều Tử Trọng nổi tiếng trầm ổn, nhưng thấy hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu của mình ở đằng xa cũng không nhịn được, da mặt co giật mấy lần, nói: “ha ha, có thể là ai đó luyện chế pháp bảo tương tự.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại dấy lên lửa giận ngút trời: “Kẻ trộm mộ, cuối cùng cũng lộ manh mối rồi! Ta còn tưởng ngươi vĩnh viễn không sử dụng pháp bảo của ta! Lần này xem ngươi còn trốn đi đâu?”
Kiều Tử Trọng tăng tốc, thúc giục nói: “Chưởng giáo, chúng ta đi mau thôi.”
Nhạn Không Thành kinh ngạc, vội vàng đuổi theo hắn, thầm nghĩ: “Sao sau khi tới Côn Lôn, sư tổ lại tích cực như vậy?”
Lúc trước Kiều Tử Trọng vốn không định tới Côn Lôn, cho dù thái thượng sư tổ của Nga Mi truyền kim triện tiên lục xuống, hắn cũng không định đi vào Côn Lôn. Nếu không phải Nhạn Không Thành liên tục quấy rầy van nài, hắn sẽ không theo Nhạn Không Thành chạy tới chỗ này.
Nhạn Không Thành hỏi nguyên nhân, Kiều Tử Trọng chỉ nói na tiên lục tổ lai lịch bất chính, chuyện khác thì không nhiều lời.
“Không ngờ sau khi đi vào Côn Lôn, sư tổ còn tích cực hơn cả ta.”
Nhạn Không Thành thầm nghĩ: “Chắc là thấy pháp bảo tương tự, gặp người đồng đạo nên muốn gặp đối phương.”
Hạ Đô trấn, Hứa Ứng nhìn theo những quỷ hồn kia đi vào cõi âm rồi mới xoay người lại.
Thần miếu của Lục Ngô ầm ầm sụp đổ ngay trước mặt y, chỉ còn lại bức tượng thần Lục Ngô lẻ loi trơ trọi ngồi xổm trên ban thờ. Tòa thần miếu này bị hóa thân Thiên đạo xung kích, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, kết thúc sứ mệnh của mình.
Tượng thần Lục Ngô kia còn định giả làm pho tượng, tiếc là tính hắn vốn không thể ngồi yên một chỗ, bèn nhảy từ trên bàn thờ xuống, chạy loanh quanh xung quanh Hứa Ứng, không ngừng quan sát y.
Hứa Ứng thầm tức giận, coi như không thấy hắn, lấy từng viên Hạo Nguyệt châu ra quan sát tỉ mỉ. Chỉ thấy trong Hạo Nguyệt châu lại có thêm nhiều vết rạn nhỏ bé, không khỏi âu sầu.
“Làm luyện khí sĩ Thiên đạo cũng không dễ dàng gì, muốn phát huy uy lực của Thiên đạo thì cần có pháp bảo thượng thừa làm căn cơ, mà lúc nào cũng có thể vỡ nát. Với sản nghiệp của ta cũng không thể phung phí như vậy được.”
Y không khỏi cảm khái trong lòng, thầm nghĩ: “Nếu ta giống lũ luyện khí sĩ Thiên đạo mù chữ kia thì tốt, đạo tràng Thiên đạo của chúng sở hở chồng chất nhưng uy lực không nhỏ, yêu cầu đối với pháp bảo cũng không cao.”
Lần này y tế bảo vật ra tạo thành đạo tràng Thiên đạo, phát huy uy lực Thiên đạo quá mạnh, khiến hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu gặp áp lực càng lớn.
Nếu không mau chóng chữa trị bộ pháp bảo này, chỉ dùng vài lần là tan thành bột phấn.
Lục Ngô sắc mặt không vui nói: “Hứa Ứng, hủy mười đám cưới không bằng hủy một căn miếu, ngươi từng nghe câu này chưa? Miếu của ta bị ngươi phá hủy rồi đấy!”
Hứa Ứng lờ hắn đi, tiến tới nhặt những pháp bảo Thiên đạo mà luyện khí sĩ Thiên đạo để lại lên, nhét vào miệng Ngoan Thất.
Lục Ngô đảo mắt một vòng, nói: “Trên núi ta lắm tiền nhiều ngọc, nếu ngươi cần bảo bối...”
Ngoan Thất há to miệng, pháp bảo bên trong bay ra lít Nại Hà lít nhít, tỏa ra uy thế cuồn cuộn, sắp xếp chỉnh tề, thuận tiện cho việc lấy ra.
Thời khắc này, trên đại tuyết sơn - cửa vào tàn tích Côn Lôn, Kiều Tử Trọng cũng cảm nhận được uy năng từ pháp bảo của mình, trong lòng nổi giận. Uy lực và uy năng của những pháp bảo này rất quen thuộc, nhưng dấu ấn của hắn đã bị người ta gạt bỏ hoàn toàn!
Hắn tăng tốc chạy theo hướng đó.
Nhạn Không Thành cuống quít đuổi theo, kêu to: “Sư tổ chờ ta chút!”
Lục Ngô thấy trong bụng Ngoan Thất có nhiều pháp bảo như vậy, lúng ta lúng túng nói: “Nhìn đống pháp bảo của ngươi là biết đào trong hầm mộ ra rồi, lai lịch bất chính, tỏa ra âm khí, không khéo hồn của chủ nhân ngôi mộ vẫn bám theo sau lưng các ngươi đấy. Vật liệu luyện bảo trong núi của ta đều rất sạch sẽ, phẩm chất cao hơn nhiều...”
Ngoan Thất ngậm miệng, thu hồi pháp bảo vào bụng nói: “A Ứng vốn được ngươi hứa hẹn, trở thành Ứng gia, cho rằng mình có thể cứng rắn một thời gian, không ngờ thiếu chút nữa bị ngươi hại chết. Ngươi còn mặt mũi nói tới chuyện hủy miếu của ngươi? Người không đáng tin cậy thì không thể dựa vào, nhà không đáng tin cậy ắt sẽ sa sút, thần không đáng tin cậy tất phải tiêu vong. A Ứng không nên đánh thức ngươi!”
Quả chuông nói: “Gọi ngươi xuống đánh nhau, ngươi đi đâu?”
Lục Ngô đáp: “Ta đã nói chỉ đáp lại hắn một lần, cũng nói lời giữ lời. Nếu lần thứ hai còn đáp lại hắn chẳng phải hạ giá bản thân à? Tương lai còn ai thắp hương thờ ta?”
Tiên thảo màu tím nhảy lên đầu hắn, định cắm vào khu vực Hi Di của hắn, nhưng Lục Ngô là thần linh, không có khu vực Hi Di.
Cỏ mộ phần cực kỳ tức giận, thầm mắng hắn là tảng đá ngốc.
Ngoan Thất dùng lý lẽ biện luận nói: “Mạng của thượng thần Lục Ngô chỉ đáng một nguyện vọng thôi sao? Thân là thượng thần, có chuyện nhờ mà không đáp, ngươi không xứng làm thượng thần!”
Lục Ngô không cãi được hắn, cười nói: “Thôi, ta cho các ngươi thêm một cơ hội là được.”
Ngoan Thất cười lạnh nói: “Ơn cứu mạng chỉ đáng giá hai lần nguyện vọng. Thượng thần mất giá quá đấy.”
Quả chuông khuyên nhủ: “Thượng thần cũng thấy rồi đấy, chúng ta thường xuyên chiến đấu. Ngươi nhìn này, ta bị đánh tới mức mình đầy thương tích.’
Hai mắt Lục Ngô sáng bừng lên, ráng nói: “Thế thì ba lần nguyện vọng. Các ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng, ta có thể dùng thần lực bay thẳng tới, không gì không phá.”
Hứa Ứng đề nghị: “Hay là trăm lần gọi trăm lần đáp?”