Chiều mới đến giờ hẹn nên cô cùng bà Xuân ăn một bữa cơm trưa, hàn huyên và dặn dò nhau ít chuyện. Xong xuôi, Uyển Sam khệ nệ kéo hành lí xuống, tạm biệt bà Xuân rồi đi dọc theo vỉa hè. Đi một đoạn xa cũng có thể nhận ra hôm nay khu vực này yên ắng đến lạ. Đi một đoạn lại thấy có chiếc xe ô tô đen kèm biểu tượng con rắn ấy. Lòng tự hiểu nơi này sớm đã bị bao vây. Bỗng có chiếc taxi đi tới, người tài xế ngó ra, hỏi:
– Cô gái… Cô đi đâu sao? Bắt xe tôi chở đi, giá rẻ thôi…
Uyển Sam quay lại nhìn, cười nhẹ một cái rồi cũng lên. Tên tài xế hồ hởi hỏi:
– Cô muốn đi đến địa điểm nào nhỉ?
Uyển Sam hời hợt:. Truyện Việt Nam
– Về vùng trung tâm đi… Sau đó tôi cũng đoán là anh biết tôi muốn đến đâu rồi
Người tài xế tắt đi vẻ mặt kia, nhanh trở nên cương nghị, đáp:
– Vâng
Sở dĩ Uyển Sam đã biết đây là người của Chương thị. Vu Quân không muốn để người mình đến đón cô, hộ tống cô về mà sẽ đội lốt dưới một chiếc xe taxi bình thường, như cách cô đang “tự nguyện” trở về
Chiếc xe taxi đi trên đường cao tốc dẫn đầu, đằng sau là 4 hàng xe xếp song song nhau theo sau. Một mình hàng cao tốc tuyệt nhiên chỉ có đoàn xe này
… Xẩm tối…
Di chuyển khoảng 4 tiếng là tới nơi, căn biệt phủ ngày càng hiện rõ, nhìn sang bên đường thấy một hàng người mặc đồng phục Chương thị đứng nghiêm. Xe taxi dừng lại hẳn, Uyển Sam bước chân xuống, nhìn lại khung cảnh một lượt, gió thổi bỗng một đợt lớn kèm theo đó là tiếng vang hô to, dõng dạc của cả đám người kia:
– Chào mừng cô chủ trở về
Cánh cổng mở ra, từng bước chân nặng trĩu của Uyển Sam đi đến ngập ngừng, còn dài mới đến được gian nhà chính nhưng sao ánh mắt cô nhìn theo vẫn thấy ngắn. Trông thấy cô, Trình Cán và Tiểu Thiết vội gập người, khẩn khoản:
– Chị cả, mời vào
Nội thất bên trong có khác xưa một chút, vài chiếc bình gốm đã không còn mà thay vào là các món trang trí khác, gạch, thảm, sơn tường,…mọi thứ đều chủ đạo theo tone tối. A Điền thấy cô, nghiêm nghị:
– Cô chủ, ngài Chương đang trong thư phòng và thiếu gia Gia Thành cũng..
Uyển Sam tự hiểu, ngắt lời:
– Tôi biết rồi… Tôi sẽ lên đó
Nghe tới Gia Thành, Uyển Sam dĩ nhiên không giữ được vẻ điềm tĩnh vừa rồi, bước chân nhanh lên lầu, đi vài bước đã đến thư phòng. Lồng ngực căng đập liên hồi với luồng khí thở gấp, Uyển Sam dứt khoát mở cửa
Bước vào, bên trong phòng tối mù mờ, duy có ánh đèn phía bàn nơi Vu Quân đang ngồi le lói. Bức ảnh tượng trưng cho nam nhân và con rắn quấn lấy sau cổ đóng khung treo to áp vào tường khiến ai đứng đối diện cũng cảm thấy lép vế. Vu Quân quay người lại, khuôn mặt nhìn cô không biểu lộ cảm xúc gì. Cả hai như trong cuộc đấu trí, anh vòng ra đứng dựa vào mép bàn, ánh mắt thâm tình nhìn lấy nữ nhân trước mặt. Hơn 1 năm không gặp, Uyển Sam đã cắt đi mái tóc dài trước kia, giờ ngắn đến dưới vai một chút, có làm xoăn nhẹ khiến nữ nhân trông trưởng thành hơn. Có lẽ cơ thể vẫn vậy, vẫn nhỏ nhắn, có bầu sinh con xong cũng nhanh lấy lại dáng. Vu Quân rơi vào trầm tư nhìn ngắm cô, Uyển Sam từ nãy đứng lặng thinh, cũng có chút suy nghĩ nhận xét về nam nhân đối diện. Vu Quân có vẻ gầy đi hơn trước, khuôn mặt nhỏ và góc cạnh hơn hai bên hốc má, cao ráo và thấy vẻ tiều tụy.
Cuối cùng, Vu Quân lên tiếng trước:
– Sam Sam… Em về rồi
Nói rồi nam nhân tiến tới kéo cô vào trong lòng, cánh tay rắn chắc giữ chặt cô trong lồng ngực, ôm đến thô bạo. Bàn tay vuốt ve xoa đầu cô, cánh mũi rờ xuống mang tai hít hà hương thơm nhè nhẹ, vòng tay ôm xuống eo cô thật chặt, như thể sợ buông lỏng một chút là nữ nhân sẽ biến mất
Uyển Sam được phen thất kinh, tim đập liên hồi rối trấn an bản thân, ngoan ngoãn ” ôm ” lấy Vu Quân một chút. Sau cùng mạnh bạo mà dùng sức ẩy nam nhân ra, mặt đã nóng bừng lên giận dữ, hỏi thẳng:
– Thằng bé đâu?
Vu Quân bên khóe môi cười nhếch lên, không rõ ý đồ, ánh mắt liếc vào trong chỉ hướng. Uyển Sam theo đó đi tới gian phòng nghỉ trong góc, nơi đây thấy có chiếc cũi gỗ, Gia Thành lại đang ngồi thơ thẩn chơi, có vài mốn xúc xắc. Cô chạy lại bên cũi, trông thấy con vẫn bình an mà nhẹ đi gánh nặng trong lòng. Thằng bé giờ mới thấy mẹ thì liền đòi theo. Uyển Sam bế con trong lòng, ôm lấy đứa bé rồi quay ra đã thấy Vu Quân đứng nhìn.
Anh đi lại ngồi bên ghế, chân vắt chéo khoan thai:
– Em lo gì chứ? Lo anh sẽ hại Gia Thành sao? Nó là con trai anh mà
Mỗi lần nghe đến từ khẳng định Gia Thành là con trai Vu Quân, Uyển Sam lại kích động. Cô thẳng thừng:
– Không… Đứa con của anh đã bị anh hại chết rồi. Anh không xứng đáng làm cha
Khuôn mặt Vu Quân cứng lại, người cũng đơ ra một chút rồi nhanh lấy lại dáng vẻ cao ngạo, tiến sát tới ép Uyển Sam vào tường, như uy hiếp:
– Tôi từng nói, tôi sẽ bù đắp cho em, sẽ khẩn khoản tạ mọi lỗi lầm của Chương gia đã khiến em tổn thương, sẽ yêu thương và chiều chuộng em.. Nhưng em lại bỏ trốn