Lồng ngực cô căng phồng lên khó thở, hai tay đưa lên vò tóc, vịn ngồi xuống đất để đỡ chóng mặt. Trấn an tinh thần, chắc chắn Gia Thành đã bị bắt đi trong khoảng 2 phút vừa rồi. Vậy có sự sắp xếp rồi, mẹ con cô đã bị phát hiện. Gia Thành đã bị người của Vu Quân đang trên đường đưa về Chương gia. Tiếp theo chắc chắn sẽ là cô. Vu Quân tìm đến bắt cô? Không. Cái anh ta muốn là Uyển Sam sẽ phải tự mình về lại căn biệt phủ đó. Vì biết được Gia Thành quan trọng với cô đến nhường nào
Tầm ngầm suy nghĩ, hai mắt Uyển Sam liếc sang nhìn chiếc túi quà vừa rồi, nhận ra điều gì đó liền chạy ra mở xem. Hộp quà được bóc giấy thì cũng đang nát tươm vì Uyển Sam điên cuồng xé mạnh ra. Bên trong đầu tiên là tấm ảnh chụp chung của Uyển Sam và Vu Quân. Cô nắm lấy khung ảnh, ánh mắt cay xè, tức giận ném nó sang một bên. Tiếp theo là một chiếc vòng cổ và nhẫn mà trước khi bỏ trốn Uyển Sam đã để lại. Sau cùng là bức thư, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy dòng về giờ giấc và địa chỉ nhà này.
Uyển Sam ngầm hiểu ra, cô thở dài, hôm nay người của Chương thị sẽ đến đón. Cô cười đắng, uất hận đến tận cổ rồi nhưng không tài nào xả bớt. Trước tiên điều Uyển Sam cần giải quyết là viện một cớ nào đó với bà Xuân. Rốt cuộc sau hôm nay, liệu cô còn gặp lại bà hay không, Uyển Sam không chắc chắn. Nhưng có làm liên lụy bà không thì là có. Vu Quân sẽ không để bà yên nếu cô còn tiếp tục dây dưa ở đây
1 tiếng sau…
Uyển Sam bình thản đi lại nhấc máy lên gọi, lúc sau bà Xuân đã đáp:
– Alo… Uyển Sam à, có chuyện gì không con?
Cô nhẹ nhàng hỏi:
– Bà sắp về chưa? Con có chuyện muốn nói…
Bà Xuân nhanh nhanh đáp:
– À đây.. Ta đang dưới trạm tàu điện rồi, khoảng 30 phút nữa sẽ về
Uyển Sam gật đầu, ừm một cái rồi dập máy. Cô quay ra dọn dẹp đống hổ lốn vừa rồi, bước vào phòng kình thu dọn đồ đạc, sau đó tĩnh tâm ngồi bên giường nhìn ra ngoài trời
Trong khi đó…
Gia Thành vẫn ngủ say, cậu bé được quấn tròn ấm nằm trong vòng tay một bà vú. Đi trực thăng nên rất nhanh cũng sắp về đến Chương thị rồi. Vu Quân từ trên thư phòng không giấu nổi vẻ hạnh phúc. Hai tay ung dung đút túi quần, màn hì háy tính là camera theo dõi nhất cử nhất động của Uyển Sam. Hóa ra ban nãy cũng kịp bố trí lén gắn camera. Trông thấy toàn bộ hành động và biểu hiện gay gắt trên khuôn mặt nữ nhân, Vu Quân có chút phiền lòng nhưng lại lẩm bẩm:
– Sam Sam… Sắp gặp lại em rồi
Lúc sau, Vu Quân chỉnh tề xuống sân sau của biệt phủ, Tiểu Thiết và Trình Cán cũng hồi hộp theo sau. A Điền đi thụt lùi về sau, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc nào nhưng thật sự trong tâm dấy lên lo âu hơn bao giờ hết. Tiếng trực thăng từ trên cao đỗ xuống sân, bà vú bế Gia Thành được hộ tống xuống cẩn thận. Bước đến trước mặt Vu Quân, bế lấy đứa bé trao anh. Chắc do tiếng động cơ trực thăng to mà Gia Thành hơi ngọ nguậy. Vu Quân tay bế con vào nhà, vừa đi vừa nói:
– Chuẩn bị người đón cô ấy rồi chứ?
Tiểu Thiết gật đầu, đáp:
– Vâng… Bức thư chị cả đã đọc được, người của ta cũng đã bố trí bao vây toàn bộ khu đó…
Vu Quân nhìn lấy đứa bé trong lòng. Còn bé tí mà các nét nhìn qua là nhận ra y hệt thiếu gia Chương thị. Anh rờ lên cánh mũi của Gia Thành, vui vẻ:
– Tốt…
Ngay sau đó là đoàn bác sĩ riêng của Chương thị tới, bắt đầu tiến hành xét nghiệm ADN của Gia Thành và xác minh một số việc do Vu Quân yêu cầu
Thành phố Hoa Châu…
Uyển Sam bần thần trong phòng, bà Xuân đã về, thấy cô liền vội vào, hỏi:
– Uyển Sam… Gia Thành đâu rồi?
Cô hơi gượng, bịa ra:
– À… Nãy có người họ hàng của con ở quê lên chơi, đồng thời con cũng muốn là hôm nay về quê sống… Nãy con gửi Gia Thành cho người họ hàng đó rồi, con sắp xếp ít đồ, đợi bà về rồi nói chuyện này
Bà Xuân nét mặt hơi buồn:
– Vậy à? Cũng gấp quá.. Phải chăng biết sớm ta sẽ làm nột bữa ăn nhỏ chia tay hai mẹ con
Uyển Sam ôm trầm lấy bà, nhẹ nhàng tâm sự:
– Bà Xuân… Cảm ơn bà đã cưu mang con, cho hai mẹ con có cuộc sống ổn định. Con xin lỗi vì báo gấp như vậy, bà đừng trách con nhé
Bà Xuân cười đôn hậu, cố vui mà hề hà:
– Gì chứ? Sao ta giận được. Ngược lại thấy vui vì con đã về quê sống với gia đình, gần người thân vẫn tốt hơn. À thế đồ đạc dọn xong hết chưa?
Cô gật đầu, hai mắt đã ậng đỏ. Bà Xuân thấy vậy liền đánh nhẹ vào tay, an ủi:
– Ô hay. Có gì đâu mà con khóc chứ? Con về quê sống, chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc, đừng làm như sinh li tử biệt vậy?
Nước mắt Uyển Sam tự rơi, chính cô không ngăn được cảm xúc của mình. Cô khóc vì sợ hãi cho tương lai hai mẹ con cô? Sợ chút nữa thôi, cô phải về lại Chương thị? Cô sẽ không ở cùng bà Xuân, liên lạc với bà chắc chắn không được… Hàng tá lí do