Vu Quân khẽ đồng ý, rồi giao cho hai người đến phòng Uyển Sam. Trình Cán bước vào, tay đút túi quần ngỗ nghịch, nhìn xung quanh rồi châm biếm:
– Ái chà.. Giờ thì sướng quá rồi phải không?
Tiểu Thiết không tài nào bịt chiếc mồm thối của tên này, chỉ toàn nói lời không lọt tai. Bất giác Uyển Sam lên tiếng:
– Mạn phép hỏi… Trình Cán anh đã có bạn gái bao giờ chưa?
Câu hỏi kéo hai người họ chú ý vào cô. Tiểu Thiết cười trừ, lịch sự đáp:
– À… Cô cứ mặc kệ tên này… Ế bao năm chưa biết mùi tình yêu là gì? Mà chỉ cặp kè vớ vẩn ấy haha…
Uyển Sam cười lên, nhếch môi:
– Vậy tôi cũng hiểu lí do sao Trình Cán anh không xứng đáng có tình yêu rồi?
Hắn bị Tiểu Thiết nói ra thì tức giận, nay lại bị Uyển Sam đáp lại như vậy liền đanh mặt, lớn tiếng:
– Ha… Cô biết cái thá gì?
Uyển Sam từ tốn trả lời:
– Anh nên về học cách kiềm chế bản thân và mua vài cuốn sách về văn hóa ứng xử với phụ nữ ra sao nhé… Như vậy có lẽ tình duyên sẽ không khắt khe với anh
Trình Cán sa sầm mặt lại, gằn nói:
– Ranh con…. Cũng chỉ là loại đàn bà được anh Quân o bế, nếu không thử thả ra còn to miệng như vậy không?
Uyển Sam không kiêng dè đáp lại:
– Nếu ba mẹ tôi không bị hại chết bởi Chương Cảnh Điền thì cơ sự đã không ra nông nỗi này đâu…haha
Cả Trình Cán lẫn Tiểu Thiết đều bất ngờ, vẻ mặt thay đổi chuyển sang ái ngại. Không gian rơi vào trạng thái trầm ngâm. Cuối cùng vẫn là Uyển Sam lên tiếng trước:
– Chắc hẳn có chuyện gì Vu Quân mới để hai người đến đây..
Tiểu Thiết lúc này nhớ ra, đáp:
– À… Thật sự rất cảm ơn cô vì đêm trước… Nếu không rất có thể anh Quân đã bị hại thảm..
Nữ nhân nhàn nhạt đáp:
– Còn gì không?
Trình Cán lên tiếng:
– Mọi thứ anh Quân đang thay đổi cho cô dạo gần đây thì cô thấy ổn chứ?
Vẫn vậy, nữ nhân trả lời:
– Tốt
Tiểu Thiết cuối cùng khẽ hỏi:
– Vậy… Uyển Sam cô đây, có mong muốn gì khác không?
Nữ nhân quay ra, giờ mong mọi dĩ nhiên là có giới hạn, nghĩ ngợi lúc rồi quay ra thỉnh cầu:
– Phiền anh bảo với anh ta… Đổi chân xích giúp tôi là được. Xích nhỏ găm vào cổ chân phải đã bầm đen da thịt lên rồi… Nay xích sang cổ chân trái giúp tôi…
Nói xong cô lười nhác nằm xuống, chân phải dơ lên lủng lẳng theo tiếng xích va đập hơi chói tai. Trình Cán và Tiểu Thiết rời đi ngay sau đó, lúc này còn Uyển Sam cô mới lộ rõ vẻ chán chường đến nhường nào. Mong muốn được ra khỏi căn phòng này, mong muốn chạy nhảy khắp căn nhà, thoải mái hít lấy ngụm khí trời trong xanh,… Hàng tá thứ Uyển Sam muốn làm, cái độ tuổi 20 năng động trẻ trung thật không muốn chịu cảnh giam cầm như vậy…
Phía Vu Quân được Trình Cán và Tiểu Thiết báo lại thì đầu tiên là vẻ bất ngờ, sự lựa chọn không ngờ tới của Uyển Sam, sau cũng hiểu, mệt mỏi day thái dương. Suy nghĩ của nữ nhân này, tấm lòng cô ra sao, thực tâm anh không thể hiểu nổi?
Tối đó sau khi tắm xong, Uyển Sam lạch bạch chạy ra ngoài. Chiếc váy vải voan nhanh chóng được cô mặc lên người, xong xuôi leo lên giường đọc dở cuốn sách mà vô tình thấy trong hộc tủ. Đang đọc dở và có vẻ lôi cuốn nên Uyển Sam cực kì tập trung. Bỗng cửa phòng mở ra, kéo Uyển Sam quay ra nhìn, ngỡ tưởng thím Liên nên cô như con sóc nhỏ lao ngay xuống, chạy ra hớn hở:
– Thím Liên sao?
Không.. Là Vu Quân. Nam nhân bình thản đóng cửa phòng vào, xong quay ra cả hai đối mặt nhìn nhau. Vẻ mặt cô mất tự nhiên, chân hơi lùi lại leo nhanh lên giường, vớ lấy cuốn sách chăm chăm nhìn vào.
..1…2…3…4…5…
Mấy giây trôi qua chưa có động tĩnh gì của nam nhân. Sau cùng lại là tiếng nước xả ra trong phòng tắm, lồng ngực nữ nhân vừa căng thẳng nay thở phào. Khuôn mặt nhíu lui tự vấn xem hôm nay Vu Quân anh lại bày ra trò hành hạ gì. Cô nằm nghĩ ngợi lăn lê trên giường lớn, bất ngờ tiếng nước tắt đi. Uyển Sam ngây ngốc như đứa trẻ, ngồi thẳng dậy chắp tay lẩm bẩm cầu:
– Xin ông Trời phù hộ con… Xin ông xin ông…
Vu Quân thừng thững bước ra ngoài, cả người ướt át quấn khắn tắm dưới hạ bộ, bỗng gọi:
– Sam Sam…
Cô giật bắn mình, chưa dám quay lại, run run hỏi:
– Sao…thế?
Không kiêng dè Vu Quân như con hổ vồ mồi, lao về phía cô một nhịp đã nhấc bổng nữ nhân trong vòng tay, khoan thai đi về phía sofa. Đặt cô ngồi lên người mình. Vừa tắm xong, thớ da rắn rỏi nam tính của anh còn đọng lại vài giọt nước. Chiếc váy voan mỏng thấm nước rồi lộ ra cơ thể bên trong của Uyển Sam. Cô ái ngại hơi co người lại che đi, mất tự nhiên vô cùng. Bất giác Vu Quân đưa một chiếc máy sấy tóc lại phía cô, lười nhác:
– Sấy đầu giúp tôi
Nữ nhân khuôn mặt khó hiểu, sau cũng dè dặt mà sấy. Tiếng máy sấy ù ù khắp phòng, sau một hồi xong thì tắt đi, không gian tĩnh lặng bao trùm. Uyển Sam nhẹ nhàng đặt máy sấy sang bên ghế, run run đứng lên, nói:
– Xong… Xong rồi…
Nam nhân lặng lẽ ngồi im, ánh mắt hau háu nhìn về phía cô, không một lời đáp nào. Chân Uyển Sam díu vào nhau đi lùi về sau, được ba bước liền bị nam nhân kéo lại, đặt ngồi lên hạ bộ mình. Bàn tay áp lên má cô, ngón tay xoa xoa nhéo lấy bầu má như đang trêu đùa mèo con, trầm mặc:
– Em muốn tự cởi… Hay để tôi giúp