Vu Quân nhìn chằm chằm lấy vẻ mặt ngơ ngác cùng sự khó chịu của Uyển Sam, trả lời:
– Anh ngủ…
Ánh mắt Vu Quân theo đó nhìn không rời cô, ánh mắt anh như mặt hồ không gợn sóng, cả hai rơi vào im lặng trầm tư. Sau cùng Uyển Sam chịu thua, chụp mắt xuống kéo ủ lấy chăn, cuộn tròn dịch ra xa, nói nhỏ:
– Về phòng mình đi… Tôi với anh chẳng có quan hệ gì… Càng cố tỏ ra gần gũi, có lẽ chỉ khiến tôi… thêm ghét bỏ anh…
Câu nói cuối hơi ngập ngừng, nhưng vẫn phũ phàng mà thốt ra, bỗng chốc Vu Quân ngồi dậy, ngước mặt lên trần nhà nghĩ ngợi một hồi, thở dài:
– Hmm, chúng ta đúng hiện tại không có quan hệ gì… Vậy để mai..
Nói rồi nam nhân dứt khoát rời khỏi phòng, Uyển Sam thở phào một hơi, nghĩ ngợi vế sau câu nói đó là gì nhưng đành thôi
… Sáng hôm sau…
Thím Liên bước vào phòng từ sớm, giục cô dậy:
– Cô chủ… Mau mau vệ sinh cá nhân rồi tôi đem bữa sáng cho cô.
Uyển Sam uể oải, liếc nhìn đồng hồ rồi quay ra ì èo:
– Thím à.. Có chuyện gì gấp sao?
Thím Liên ậm ờ trả lời cho qua, giúp cô chuẩn bị tươm tất mọt thứ, hôm nay còn đặc biệt để Uyển Sam mặc lên chiếc váy dài tay, xếp tầng xòe nhẹ ra. Chưa kịp để cô định hình là có chuyện gì thì một lần nữa thím Liên lại nắm tay cô kéo xuống nhà thật nhanh, Uyển Sam từ nãy đến giờ như con rối nhỏ. Cô nhăn mặt, nói:
– Thím Liên… Sao có gì gấp gáp thế… Thím thè từ thôi…
Xuống bên dưới đã thấy Vu Quân đứng đợi, anh bỗng chỉnh tề trong bộ vest ghi xám, nam nhân nhìn cô, ánh mắt đảo quanh một lượt rồi quay ra nói:
– Hết việc rồi… Cảm ơn thím đã giúp cô ấy chuẩn bị..
Thím Liên cúi đầu rời đi, dưới sảnh còn Uyển Sam và anh, Vu Quân bước lại, không còn vẻ xa cách, ái ngại khi đối mặt với cô như những lần trước, hôm nay bỗng thấy anh tự tin hơn hẳn, đi đến ôm chặt vật nhỏ trong lòng, buông lời khen ngợi trào phúng:
– Sam Sam… Thực đẹp
Nữ nhân không giấu nổi sự bực tức, ẩn mạnh anh ra, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, giọng đanh thép vang lên:
– Anh muốn giở trò gì nữa đây?
Vu Quân chỉnh lại âu phục, vẻ mặt điềm đạm, ôn tồn đưa tay chìa ra đợi cô nắm lấy, nói:
– Đi với anh, Uyển Sam..
Nhất mực cô không chịu, khoanh tay quay đi, cố lùi ra xa cách. Vu Quân thu tay lại, tiến đến phía nữ nhân, không nói lời nào trực tiếp bế bổng cô lên mặc vật nhỏ trên vai giãy giụa, cứ thế A Điền nhanh lái xe chở hai người đi
Đến điểm dừng, khi bước xuống Uyển Sam mới dần hiểu, quay ra hỏi gấp:
– Đến đây làm gì? Rốt cuộc anh là đang suy tính điều gì đây, Chương Vu Quân?
Nữ nhân nhấn mạnh tên anh, ánh mắt căng ra nhìn nơi trước mặt, trái lại biểu cảm này khiến anh càng thêm thích thú, cười khẩy:
– Nào… Đi đăng kí kết hôn
Cứ thế Vu Quân chủ động trong mọi việc, vào bên trong đã có người sắp xếp bản đăng kí cho hai người, Vu Quân không chậm trễ mà kí xoẹt một đường, đưa sang cho Uyển Sam, ánh mắt cà rỡn, trêu trọc:
– Nào… Đến em, hôm qua chúng ta không có quan hệ gì? Hôm nay anh cho em một mối quan hệ…
Uyển Sam thể hiện thái độ, cả gan ném đi cây bút trên mặt bàn, căng mặt lên đối đáp:
– Ha… Anh nghĩ anh có thể ép buộc tôi trong cái mối quan hệ này à? Trở thành vợ chồng, làm phu nhân Chương thị… Để rồi cùng một giuộc tiểu nhân như các người? Không bao giờ
Uyển Sam ẩn ghế rời đi, đến cửa bỗng bị tiếng gọi lớn vang vọng giữ lại:
– Tiêu Uyển Sam…
Vu Quân đứng dậy, cài lại cúc áo vest, khuôn mặt không còn giữ sự bình tĩnh và nhân nhượng như ban nãy, sa sầm lại tiến đến sau lưng cô, cất giọng:
– Em là đang quyết lì với tôi phải không? Có phải thời gian vừa rồi tôi nhân nhượng nên em làn càn? Chương Vu Quân tôi chưa bao giờ hạ mình cầu cạnh sự chú ý của ai với bản thân mình như em…
Uyển Sam quay lại, môi cong lên, hỏi lại:
– Tôi bắt anh phải làm điều đó à? Bản thân anh muốn mà, Vu Quân anh bị tôi say mê đến độ mất hết tôn nghiêm vậy ư, haha…
Nam nhân vẫn không bị kích động, bỗng chốc siết ôm chặt cô trong lòng mình, một tay đưa lên rờ quanh bầu má mịn của Uyển Sam, nhẹ nhàng hỏi:
– Còn nhớ trại trẻ mồ côi em từng ở đó không, Sam Sam?
Cô nhíu mày, không dưng anh nhắc tới nơi đó, chắc chắn có ý đồ, nữ nhân hạ giọng, quay mặt đi nơi khác, đáp:
– Còn
Vu Quân vuốt ve lấy mái tóc cô, vuốt gọn tóc mai vào sau mang tai, cúi xuống thủ thỉ:
– Tôi đổi lấy mạng của trăm con người ở đó để được một chữ kí vào tờ đăng kí kết hôn của em… Em thấy thế nào?
Uyển Sam trắng bệch mặt lại, thoảng thốt nhìn nam nhân trước mặt, run run trả lời:
– Anh… Anh điên sao? Có cả những đứa trẻ sơ sinh, những đứa chập chững… Anh nhẫn tâm đến độ…
Vu Quân lạnh lùng ngắt lời:
– Đúng… Nhưng tôi chưa làm hại ai, một sự đồng ý của em với tờ đăng kí kết hôn này sẽ cứu tất cả lũ trẻ trong trại mồ côi đó…