Một thời gian sau vết thương đã lành, Uyển Sam được xuất viện. Ngài Cirilo sau vụ việc vừa rồi đã thanh trừng lại tất cả đám người làm, về sự tàn ác chắc có phần quái đản hơn Chương thị, vị tài phiệt còn hứa hẹn với Chương Cảnh Điền trước lúc tiễn ông lên phi cơ về nước rằng nếu bắt được thủ phạm, sẽ đưa hẳn bay qua bay lại giữa Đại lục và Tây Ban Nha, để cho Chương thị xử lí chán xong sẽ đến Cirilo Dignasio, tuyệt nhiên không tha cho đường chết dễ dàng.
Phi cơ đáp xuống, A Điền hộ tống Chương Cảnh Điền, ẩn xe lăn của ông vào trong nhà. Về phía Uyển Sam, cô đang ngủ thiếp đi trong vòng tay Vu Quân. Có lẽ trái múi giờ nên suốt ngày chỉ buồn ngủ. Lúc tỉnh đã quá chiều, cô khó nhọc ngồi dậy, liếc ra thấy Vu Quân đang ngủ gật trên ghế sofa. Uyển Sam nhìn anh một lúc rồi tủm tỉm cười, khoái chí liền đứng lên, rón rén đi lại phía anh, tay lăm lăm cây bút mực Tàu. Tay trái cô run run đưa lên, chưa kịp vẽ nét nào ngay tức khắc cả cổ tay như bị vặn gãy, bàn tay Vu Quân nắm chắc lấy, hai mắt mở ra cong lại nhìn như nhắm lấy con mồi. Uyển Sam thất kinh hét lên:
– Ag đauu..
Vu Quân ngay lập tức buông ra, sốt sắng nhìn cô đáp:
– Uyển Sam… Em sao?
Cô ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, nhăn mặt rồi lắc lắc cổ tay trái, trách cứ:
– Em đã bị thương tay phải.. Giờ anh muốn em bị cả tay trái thành phế luôn đúng không hả?
Vu Quân ngược lại thích thí câu hỏi này, nhẹ nhàng đáp:
– Anh xin lỗi… Cũng tại là thói quen ngủ
Thói quen ngủ? À ừ cô quên mất, người ở trong bóng tối như Chương thị thì rất đề cao sự an nguy của bản thân. Cô nhàn nhạt đáp:
– Thế giới của anh thật phức tạp… Vốn dĩ em chỉ muốn trêu chọc anh chút, chắc anh đề phòng đến nỗi tưởng cái bút kia là khẩu súng quá..
Vu Quân trùng mặt xuống, vốn dĩ từ trước đến nay đều vậy, anh chỉ gật gù đồng ý, song không nói lồ nào, im lặng ngồi cạnh cô. Uyển Sam sau một hồi thì chua ngoa trở lại:
– Mất hứng quá… Giờ em vào tắm đây, anh xuống nhà hoặc về phòng mình đi
Vu Quân đứng dậy, anh bước lại gần về phía cô, nói:
– Để anh giúp… Vết thương ở vai em khá sâu, nay còn bận đồ thì cởi ra chắc chắn khó khăn, lại dùng đến tay trái, tay không thuận thì sao kì cọ sạch…
Uyển Sam chưa kịp định thần thì nam nhân đã bế bẫng cô lên, cứ thế tiến vào trong. Tại đây anh đặt cô ngồi lên bệ rửa, mình ra xả nước, anh cho nhiệt độ nước ấm, cẩn thẩn cảm nhận sức nóng xong quay ra chỗ cô, cầm lấy vạt áo định cởi ra nhưng bị cô hét lên ngăn lại:
– Dừng… Em tự làm…
Vu Quân cười khẩy, anh nhếch hai hàng lông mày đầy cà rỡn xong lui về sau đứng khoanh tay nhìn cô. Uyển Sam hậm hực với cái thái độ đó, tuy có hơi khó nhưng cô tin vẫn tự cởi được áo mà tắm. Mới động vào vạt áo, co tay lại cởi ra mà cơn đau từ bả vai ức lên, Uyển Sam định thần trở lại rồi loay hoay mãi vẫn không được. Sau cùng anh cười lớn tiến lại, châm chọc:
– Nếu em đồng ý từ đầu thì giờ chắc cũng tắm xong rồi đấy
Vu Quân căng mạnh áo ra, nhẹ nhàng luồn tay cô qua ống áo, chỉ một loáng sau đã cởi được. Trên người cô được che đậy bằng chiếc áo bra dài đến bụng, xong cô nói:
– Được rồi… Anh ra ngoài đi
Bra và quần một tay cũng cởi được. Giờ trong phòng tắm cô ngâm mình xuống bồn, thở hơi dài rồi từ từ dơ cánh tay phải lên, tát nước vào thớ da xung quanh xoa bọt. Một lúc sau đã xong, quay ra lại không có khăn tắm, ôm mặt gọi:
– Anhhhh…
Tiếng cô vọng dài đầy ai oán, thầm trách số khổ sở. Vu Quân bên ngoài xoa cằm, đoạn nghe vậy cười tủm tỉm, lấy lại phong thái đĩnh đạc:
– Sao vậy Uyển Sam…
Cô ngập ngừng đáp:
– Anh… treo một chiếc áo tắm… ở cửa giúp em
Vừa dứt lời, cả cánh cửa phòng tắm mở toang ra, Vu Quân tiến vào với chiếc khăn tắm lớn. Anh cứ thế đi lại bồn, hơi khụy người xuống trải khăn trong lòng, với tay nhấc bổng cả cơ thể cô khỏi mặt nước. Uyển Sam luống cuống co quắp người lại, che đi cơ thể mình. Đoạn anh quấn chặt người cô, cứ thế bước ra ngoài. Nữ nhân trong lòng lại đang suy nghĩ xem liệu anh đã nhìn những gì? Liên tục cắn môi bối rối. Như đọc được suy nghĩ, Vu Quân lạnh lùng đáp:
– Yên tâm là anh chưa nhìn lén gì cơ thể em đâu. Em nghĩ nếu anh nhìn rồi thì còn kiềm chế được bản thân không?
Uyển Sam đỏ mặt, miệng lẩm nhẩm nói xấu, sau cùng cố thanh minh:
– Chúng ta… Là anh em
Vu Quân lặng lặng không đáp cho đến lúc đặt cô ngồi trên giường, anh khụy mặt xuống thấp, ngửa lên nhìn cô, thật lòng:
– Chúng ta không có huyết thống
Uyển Sam hiểu rõ hơn ai hết, liếc mặt nhìn đi chỗ khác tránh lấy ánh mắt thấu người của nam nhân bên dưới. Vu Quân sau một hồi thở dài, mạch lạc đáp:
– Anh không coi chúng ta là anh em hay dừng ở mối quan hệ “anh em”… Em là người của anh, Uyển Sam… Chỉ mình anh thôi
Cô bất ngờ quay lại, hai lông mày thanh tú nhíu lại nhìn anh vẻ phủ nhận điều đó, tạm thời cứng họng chưa biết đáp lại ý sao. Chỉ biết sau đó, Vu Quân anh đứng lên, bóng dáng cao lớn lấy lại uy nghiêm bản thân, nhìn xuống cô, đáp:
– Em cứ suy nghĩ đi… Anh nghĩ em hiểu, anh không gượng ép… Nhưng…
Đoạn anh cúi xuống vành tai cô, thầm thì:
– Anh đối với em đang thật lòng… Đang từ bỏ sự tôn nghiêm của bàn thân để cầu lấy cảm xúc của em, Uyển Sam