• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã đến nước này thì vốn dĩ chối bỏ chỉ khiến mọi việc thêm rối rắm. Tất cả trật tự chờ đợi câu trả lời từ cô, thím Liên run run nói:

– Cậu chủ… Không thể là…

Uyển Sam lên tiếng cắt ngang:

– Đúng…

Người làm đồng loạt quay ra nhìn cô, chắc bây giờ họ đang đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Uyển Sam vẻ mặt bình tĩnh, không biểu lộ sự sợ hãi hay hối hận nào. Sau cùng nói thêm:

– Một loại bột pha với nước cam… Một viên thuốc y hết thuốc trị bệnh… Cả hai thứ kết hợp tạo độc tính mạnh, phản lại quá trình điều trị bệnh…

Khẩu súng trên tay Vu Quân run run, A Điền không giữ nổi vẻ lãnh đãm, liếc lên nhìn cô. Mọi ánh mắt trong căn phòng hướng về Uyển Sam, tất cả cùng một phe, đều muốn biết sự thật cái chết của lão Chương, chỉ một mình cô trơ trọi. Ánh mắt cô ngước lên nhìn anh, trông Vu Quân hằm hè và tràn đầy tức giận, vẻ mặt anh thất vọng tột cùng, nếu là người khác có khi đã bị bóp chết cũng nên.

Súng được bóp cò nhưng không có đạn, những tưởng cô đã bị kết liễu cuộc đời rồi chứ. Nam nhân vứt khẩu súng ra, tay cuộn tròn nắm đấm, bỗng cười lớn đểu cáng:

– Hahaha… Tốt… Rất thành thật…

Tiếng cười trào phúng vang lên khắp căn nhà, Vu Quân đi đi lại lại, tay vò đầu xong kéo tay Uyển Sam dậy, đưa lên vỗ nhẹ vào má cô, cà rỡn:

– Uyển Sam… Đúng thật bất ngờ..

Khuôn mặt anh đanh sắc lại, sau vung tay lên tát mạnh vào bên má nữ nhân, “Chát” một tiếng dứt khoát. Uyển Sam chịu lực mạnh ngã quỳ rạp xuống sàn, đầu choáng váng, bên hàm tưởng như bị lệch, mùi sắt của máu phảng phất trong khoang miệng. Hai mắt cô nhắm nghiền lấy lại sự tập trung, tay rờ lên khóe môi đã chảy máu túa ra.

Thím Liên khóc, bà dù gì cũng thân thiết với cô nhất trong nhà, liền van nài:

– Hức… Cậu chủ à… Đừng vậy mà…

Toan chạy ra đỡ cô dậy, thím Liên bị A Điền kéo tay lại ẩn ngồi xuống ghế. Tất cả từ đó không ai dám ho he gì, hồi hộp chờ đợi xem Vu Quân định làm gì tiếp theo.

Nam nhân lãnh đạm liếc xuống nhìn cô quỳ rạp dưới đất, sau thở dài, ra lệnh với mấy tên đàn em:

– Nhốt cô ta trên phòng… Canh giữ cẩn thận, tuyệt đối không ai được vào nếu không có sự cho phép của tôi…

A Điền theo lệnh, liếc mắt chỉ đám đệ tử tuân theo. Vu Quân nhanh chóng rời ra ngoài, bọn chúng không kiêng nể mà xách nách hai bên, lôi xềnh xệch cô lên phòng. Đến nơi mở cửa liền vứt vào bên trong, cơ thể cô nhỏ bé, nhẹ bẫng nên xem ra chúng cũng không quá mất sức. A Điền đứng ngoài nhìn, chắc cũng thương tình mà gằn lên:

– Nhẹ nhàng thôi..

Cửa ban công bị khóa chốt lại, cửa phòng cũng vang tiếng Cạch Cạch khóa cửa. Một mình Uyển Sam còn lại trong phòng, chuyện vừa xảy ra đã biết sẽ không tránh được nhưng cũng đến nhanh khiến cô thoáng bất ngờ. Vết thương bên miệng đau nhức lên, đã vậy còn xót bởi giọt nước mắt mằn mặn của nữ nhân chảy xuống. Uyển Sam ngồi co ro lại, tiếng thút thít chỉ nho nhỏ, ban nãy ra vẻ gan lì là vậy nhưng giờ đây cũng đã sợ hãi đến nhường nào

Về phía Vu Quân, nam nhân lại đến địa chỉ quen thuộc là Túy Linh Hồng. Xe A Điền chạy đằng sau cũng đuổi kịp, lại hộ tống anh vào trong. Trình Cán và Tiểu Thiết đã biết chuyện, nay cũng chỉ lặng lẽ ngồi hầu rượu cho Vu Quân, cả hai vẻ mặt đều căng thẳng. Vu Quân ngồi trầm ngâm, miệng nhấp chút rượu rồi lại thôi, vẻ mặt buồn bã vô cùng. Bầu không khí tỏng phòng bao ngột ngạt và tĩnh lặng.

Nửa đêm…

A Điền lái xe chở Vu Quân về tới biệt phủ, trước khi nam nhân vào nhà, A Điền bỗng nói:

– Cậu chủ… Biết là không chấp nhận được chuyện này nhưng nghĩ đến hai lần cô chủ đỡ đạn thay cho cậu và ngài Chương… Cậu hãy..

Vu Quân lạnh lùng cắt ngang:

– Về đi

Nói rồi anh bước vào trong, thẩng thừng tiến lên lầu, về phía phòng Uyển Sam. Cánh cửa cạch khóa mở ra, Uyển Sam ngồi bên ghế nhìn ra hướng ban công, tiếng động kéo sự chú ý của cô, nhìn về anh. Uyển Sam khẽ rùng mình, thấy anh liền đứng dậy, ánh mắt dè dặt. Vu Quân không nói gì, tiếng cửa đóng sầm, nam nhân quay ra nhìn cô, ánh mắt như con sói chuẩn bị xâu xé miếng mồi. Sau cùng anh tiến một bước Uyển Sam lại lùi một bước, cho đến lúc bước chân nhỏ của cô toan chạy liền bị lực tay Vu Quân giữ lại. Bàn tay anh nắm tóc cô giật ngược lại đau đớn, kéo áp sát cô vào người mình, rờ tay lên phần má nóng hổi còn in dấu đỏ bàn tay anh. Bỗng Vu Quân lại cười, cười một nụ cười quỷ dị nhìn lấy Uyển Sam. Sau vác hẳn người cô vứt mạnh lên giường, điên cuồng xé rách bộ quần áo trên cơ thể cô. Nữ nhân lúc này khóc lớn, tay cố chống lại, nức nở:

– Vu Quân… Đừng..hức…

Nam nhân không kiêng nể tát mạnh vào bầu má còn lại, xong hệt như mấy tên hèn hạ, anh bóp mạnh miệng cô, gằn:

– Đừng gọi tên tôi… Loại dơ bẩn

______________________________

P/s: Đã vào năm học rồi nên lịch ra truyện sẽ không là mỗi ngày một chap nữa mà tùy vào thời gian rảnh của mình. Có lẽ là một tuần hai chap, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ và mong các bạn hãy đợi truyện mình nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK