Không khí im lặng, bên ngoài thím Liên nuốt một ngụm khí, vẻ mặt vất ngờ song hét toáng lên, bà nhảy cẫng rồi thủ thỉ:
– Trời ơi… Cô chủ à, cậu Quân biết tin sẽ mừng lắm đây….
Uyển Sam nghe vậy thì liền chạy ra, đưa tay kéo thím Liên sát lại mình, nói nhỏ:
– Thím… Tuyệt đối chuyện này, chỉ con với thím biết thôi…
Thím Liên mặt nghệt ra, hỏi:
– Sao vậy chứ… Cô chủ muốn để đợi một thời gian sau mới báo sao?
Uyển Sam gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Thím nói xem… Sinh nhật Vu Quân khoảng hơn 1 tuần nữa… Lúc ấy tự con sẽ bảo…
Thím Liên gật đầu lia lịa, vẻ mặt bà mừng quýnh hiện ra.
Đêm đó…
Uyển Sam nằm một mình co ro trên giường, hai tay đan chặt ôm lấy mặt bụng phẳng lì của mình, đầu như mớ bòng bong suy nghĩ. Ngoài miệng thì có vẻ bình tĩnh nhưng thực đang lo lắng về phản ứng của nam nhân khi biết tin cô có thai sẽ ra sao? Liệu anh có chấp nhận điều này hay không? Và những điều nhẹ nhàng gần đây của anh là nhất thời hay đã thay đổi mãi mãi?…
Uyển Sam đêm đó nằm trằn trọc, hai tay khư khư ôm lấy bụng cho đến lúc sâu giấc vẫn không thả. Vu Quân rạng sáng mới trở về, trông thấy cô thì mệt nhoài sà vào nằm áp sau lưng, tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng mà lôi cuốn, cả đêm đi giải quyết công việc khiến hai mí mắt anh nặng trĩu, bất giác thơm lấy bên bầu má của cô đầy ngọt ngào rồi nhanh chóng ngủ…
… Sáng hôm sau….
Vu Quân theo giờ sinh học mà tự dậy, anh quay sang ngắm nghía lấy mèo nhỏ bên cạnh, tay rờ rờ quanh thớ da mịn của cô như một cách đánh thức Uyển Sam dậy gián tiếp. Sau cùng mới để ý xuống bụng cô vẫn ủ chặt bởi hai tay, nam nhân khẽ nhíu mày, tự vấn cô lạnh bụng hay lên cơn co thắt gì mà khư khư giữ lấy.
Chút sau Uyển Sam chịu tỉnh, quay sang thấy ga giường nhàu nhĩ với hơi lạnh, đoán được chắc anh có về nhưng rời đi, cô uể oải ngồi dậy, lại đưa tay xoa xoa lấy vùng bụng phẳng lì, lẩm bẩm:
– Bé con…
Miệng cứ tủm tỉm cười, tinh thần cũng tự tốt lên hơn, không còn ủ dột như mấy hôm trước. Tiếng cửa phòng mở cạch ra, những tưởng thím Liên đã bưng đồ ăn sáng hóa ra lại không phải. Bước vào là Vu Quân, trên tay là tách trà gừng nóng hổi, mùi gừng phang phảng thơm. Nam nhân cẩn trọng bước vào, trông thấy cô nhanh tiến lại, thúc giục:
– Sam Sam… Mau uống chút trà gừng nào…
Anh đỡ cô ngồi dậy, chăm bẵm như đứa trẻ rồi bất giác áp mặt vào vùng bụng của cô khiến Uyển Sam giật bắn người lại lui ra xa. Uyển Sam ra sức bảo vệ lấy sinh mạng nhỏ trong bụng, lại sợ chút động chạm nhẹ cũng ảnh hưởng đến sinh linh này nên tay lại khư khư chặt vào bụng. Về phía Vu Quân, trông thấy dáng vẻ của cô, bỗng nổi lên lo lắng, quay ra hỏi:
– Em đau bụng sao?… Từ lúc nào rồi, vậy chít nữa anh gọi bác sĩ tới…
Bác sĩ sao? Vậy thì chắc chắn sẽ phán đoán ra cái thai trong bụng cô, Uyển Sam bỗng nói lớn:
– Không cần…
Vu Quân thoáng chốc đơ người lại, cô nhẹ giọng xuống, giải thích:
– Chỉ là… Tôi sợ lạnh bụng, nên… Hoàn toàn tôi khỏe mà, không cần khám bác sĩ…
Ánh mắt coi nhìn lên anh đầy mong mỏi, nam nhân tạm yên tâm, đưa cốc trà gừng lại phía cô, nói:
– Vậy em uống tách trà gừng này cho ấm bụng… Chút anh bảo thím Liên làm mấy món nóng hổi, không cay hay quá ngọt cho em…
Uyển Sam vẫn nhận thấy khoảng cách xa lạ giữa hai người, tự dưng thay vì trả thù hành hạ như trước đây, anh lại đổi sang quan tâm ân cần như này khiến cô không tài nào thích ứng kịp, chỉ lịch sự đáp:
– Cảm ơn…
… Tuần sau….
Hôm nay là sinh nhật của Chương Vu Quân anh, từ sớm đã điện thoại quà cáp gửi tới liên tục, Uyển Sam chân xích nhưng vẫn tới gần được phía cửa sổ, nhìn xuống dưới trông thấy cứ từng top xe vào, nối đuôi nhau không ngớt. A Điền bên dưới sảnh phụ giúp anh tiếp khác đồng thời tối nay có bữa tiệc lớn trong thế giới ngầm, do tất cả anh em bạn bè hay bang phái dưới trướng Chương thị đứng lên tổ chức. Dĩ nhiên Vu Quân không thể chối từ lòng thành của đám người đó…
… 6 giờ chiều…
Vu Quân lịch thiệp trong bộ vest trắng, có lẽ nay sinh nhật nên anh đổi vest đen thường ngày sang trắng, áo sơ mi bên trong là đen sọc, hở hai ba cúc đầu kèm sợi xích vàng, bên dưới xe A Điền đã đỗ ngoài sảnh, tiếng xe khởi động rồi đi ra mất hút. Uyển Sam ánh mắt nhìn theo từ trên tầng, tay lại đưa xuống xoa xoa lấy vùng bụng, khuôn mặt cô giãn ra và đầy niềm nở, chờ đợi chít nữa anh về mới nói ra điều này.
… Tại bữa tiệc…
Tất cả tụ họp đông đủ, tổ chức tại phòng VIP của Túy Linh Hồng, bao đại ca và đàn em, có cả một số ông lớn trên thương trường cũng trong buổi tiệc. Vu Quân ngồi ghế đầu to lớn như bá vương chủ trì, nam nhân nâng ly lên, trào phúng:
– Xin cảm ơn… Cảm ơn những người anh em bạn bè, những tâm phúc và các lão đại, suốt thời gian qua đã đồng sinh hiệp lực với Chương thị…