Mấy ngày sau đêm nào Chương thị cũng sáng đèn, đã vậy người ra vào khá tập nập, đoàn y bác sĩ, người chăm sóc riêng, kẻ canh ngoài,… Uyển Sam từ ban công nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ, lại liếc con ngươi lên bầu trời đen, thở một hơi dài, lẩm bẩm:
– Ba mẹ… Hai người thấy chuyện gì không? Kẻ đã rắp tâm giết hại ba mẹ 12 năm về trước… Đang phải chịu mọi nỗi đau thống khổ giày xéo… Ha…
Một đêm nọ…
Đồng hồ điểm 1 giờ sáng, tiếng kim đồng hồ kêu nặng trĩu lòng tất cả mọi người trong phòng khách, ai cũng lộ ra vẻ mệt mỏi và sầu não. Từ hôm Chương Cảnh Điền ở bệnh viện chuyển về nhà được khoảng 1 tuần, ngày nào đêm nào họ cũng phải túc trực hay chạy việc thay phiên ca chăm sóc lão. Trong khoảng 1 đến gần 3 giờ sáng lão Chương sẽ lên cơn co rút chân tay, cơ thể giẫy nẩy. Tròn 12 tiếng sau, vào buổi chiều lại vậy. Toàn những lúc giờ ngủ nghỉ thì Chương Cảnh Điền lên cơn. Vu Quân anh giờ trông hơi bệ rạc, dáng vẻ to lớn luôn mặc đồ đen tô điểm thêm vẻ cô độc của nam nhân. Anh đang túc trực bên giường của ba mình, hai tay ông Chương bắt đầu run run lên, hai chân co quắp, chỉ khoảng mấy giây sau cả người lên cơn động kinh. Bác sĩ ngay bên ngoài chạy vào, họ dùng xích cố định vị trí hai chân ông Chương xuống mép giường, hai tay vòng qua ngực rồi cũng xích vào. Bắt đầu xem mạch rồi tiêm thuốc làm giảm dịu triệu chứng.
Sau một hồi thì Chương Cảnh Điền không còn giấy người mạnh, giờ chỉ âm ỷ từng cơn, khuôn mặt lão như con cá chết cạn, bệt bạt y cái xác. Vu Quân đứng xa, ánh mắt đìu hiu nhìn vào ba mình, xong quay ra gọi A Điền tới, hỏi:
– Rốt cuộc.. Kẻ tàn nhẫn đó là ai?
A Điền cúi gập mặt không dám đối diện, sau nhỏ nhẹ:
– Ba ngày tới… Tôi sẽ báo ngài…
Nam nhân bỗng phá lên một nụ cười hào sảng, đưa tay túm lấy cổ áo A Điền, hét lớn:
– Khó đến vậy à…Hả? Đã 1 tuần chưa rõ kẻ đó là ai? Mà khoanh vùng được hắn chính là người trong căn biệt phủ này mới có cơ hội ra tay…
A Điền thấu hiểu tâm trạng Vu Quân, anh ta cũng đồng hành cùng Vu Quân ngót nghét chục năm, là một tâm phúc trung thành. Sau cùng nam nhân bình tĩnh lại, buông thõng hai tay ra, vẻ mặt bắt đầu quỷ dị, gằn:
– Ba ngày nữa thôi hắn còn đương sống sót… Nhưng cả đời sau đó, tuyệt nhiên chịu dày vò sống không được chết không xong… Ha haa..
Tiếng cười Vu Quân vang lên khắp căn nhà, nên nói giờ đây tâm trí anh đã như một kẻ điên. Uyển Sam từ đầu đến cuối nghe rõ ngọn ngành, sống lưng bỗng lạnh buốt. Sau cùng chạy ngay về phòng, đóng mạnh cửa lại. Cô ngồi thụp xuống, ánh mắt lộ ra vẻ yếu mềm và sự sợ hãi. Bắt đầu chạy ra lục lọi xung quanh, miệng mơ hồ:
– Không thể… Không thể nào…
Rõ là cô đã tiêu hủy mọi chứng cứ, A Điền bảo vậy, nghĩa là sao? Đầu óc cô bắt đầu rối lên, sau một hồi trấn tĩnh lại, tự nhủ mình không được có bất cứ thái độ nào bất thường, không sẽ thêm nghi ngờ.
Hôm sau…
A Điền đi xe đỗ ngoài sảnh, chuẩn bị lên lầu liền bị kéo lại bới tiếng gọi Uyển Sam:
– Chú Điền…
Anh ta lịch sự quay lại, đáp:
– Cô chủ… Có chuyện gì sao?
Uyển Sam nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng:
– Có thể…nói chuyện một lúc được không?
Cả hai qua phòng trà, A Điền chưa chi đã hỏi ngay:
– Cô chủ có chuyện gì sao?
Uyển Sam nhoẻn miệng, tay đưa ấm trà nóng rót cho cả hai, đáp:
– Nghe nói… Ngày kia chú sẽ báo ra kẻ đã hãm hại ba?
Vẻ mặt cô dửng dưng như chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc, có hứng mà quan tâm chứ không phải như một kẻ hung thủ. A Điền nhấp một ngụm, ậm ừ:
– Đúng…
Uyển Sam cười đùa:
– Ha… Chú làm con cũng tò mò quá… Chắc chắn rằng chú đã biết rồi, sao không báo ngay… Phải chăng, là chờ đợi điều gì?
A Điền gật gù, giọng khàn khàn:
– Đúng… Đó là một tên tép riu thôi..Nhưng cái chúng ta cần là tìm ra kẻ giật dây…
Uyển Sam nghe vậy, có vẻ như, là một kẻ khác không phải là cô. Trong lòng nữ nhân nổi lên nghi vấn, liệu có phải do điều tra sai hay còn lí do nào khác? A Điền lên tiếng phá tan mớ suy nghĩ bòng bong đó:
– Thôi… Tôi phải sang gặp cậu chủ… Xin phép…
Ngay sau đó anh ta rời đi ngay, Uyển Sam thở phào, có phải tin tốt lành không? Sự thực là họ chưa biết cô làm ư?
Bên thư phòng Vu Quân, A Điền bước vào đã ngửi mùi thuốc lá nồng nặc, bất giác khiến anh ta ho khụ khụ. Bóng dáng Vu Quân mờ ảo trong làn khói, người quay ra phía ánh sáng cửa sổ, nhìn ra bầu trời. A Điền đánh tiếng:
– Tôi tới rồi thưa ngài…khụ khụ…
Vu Quân quay lại, so với vẻ mệt mỏi mấy ngày qua, hôm nay trông anh như có năng lượng, giọng đểu cáng:
– Không phải… Anh đến từ nãy rồi..nhưng bỏ chút thời gian hàn huyên cùng cô ấy sao?
A Điền thấy anh hôm nay khác lạ cũng e dè, nhàn nhạt đáp:
– Vâng…