Vu Quân nói vậy dĩ nhiên A Điền không dám làm hơn, đành lùi bước lại về sau. Về phía Uyển Sam, bụng cô từ sáng chưa dùng bữa đã chút ít kêu đói và đau nhẹ, nay lại chịu cú đá của Trình Cán lại gia tăng thêm nỗi đau. Nữ nhân nằm co quắp dưới sàn, khuôn mặt nhăn nhó. Trình Cán như kẻ điên, ánh mắt hắn vui sướng tột cùng, bỗng dưng cười ha hả lên chạy quanh phòng.
Uyển Sam sau lấy lại được tỉnh tạo, chống tay ngồi dậy, từ từ ngước lên nhìn xung quanh, thấy Vu Quân đứng phía trước. Bỗng dưng tóc cô bị kéo mạnh lôi đi xềnh xệch, Trình Cán đằng sau ung dung tay cầm lấy nắm tóc trên đầu Uyển Sam, kéo lê cô đến phía Vu Quân xong mạnh bạo dầm đầu Uyển Sam quỳ rạp dưới chân Vu Quân. Nam nhân nhàn hạ ngồi xuống, chân vắt chéo, mở bao thuốc lấy một điếu lên châm, ánh mắt lãnh cảm nhìn Uyển Sam
Phần da đầu căng nhức, châm chích đau sẽ hết nhưng rất khó chịu. Sau cùng Uyển Sam lầm lì, nhất định chỉ găm mắt nhìn xuống nền sàn, không ngước lên nhìn kẻ trước mặt. Bên ngoài cửa có một bác sĩ và hai y tá bước vào, họ kéo cô ra giữa nhà, hai y tá giữ chặt người cô, còn bác sĩ lại cầm lấy kim tiêm, búng vài đầu ống thử. Uyển Sam ngước lên nhìn, sau cũng sợ hãi, lắp bắp:.
Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
– Đây… Đây là gì chứ?
Trình Cán đi lại trước mặt, giọng mỉa:
– Uyển Sam cô nương… Loại thuốc này chỉ là một cách tra tấn nhẹ nhàng từ thần kinh đến các cơ tay chân, khiến người cô bủn rủn đau nhức, đầu nặng như búa bổ… Tất cả chỉ là tạm thời… Tuyệt đối không phá hủy cô như loại thuốc ngài Chương…đã phải uống.
Câu cuối Trình Cán hắn gằn lên, như một cách nhắc lại hay đay nghiến cô về cái chết Chương Cảnh Điền. Uyển Sam căng mắt lên, quay ra nhìn Vu Quân. Dáng vẻ nam nhân khoan thai vô cùng, từng làn khói thuốc phả ra. Ánh mắt cô liếc sang A Điền, còn lại ông ta, nài nỉ:
– Chú Điền…
Mới gọi đến tên vậy bỗng Uyển Sam chịu lực tát mạnh đến lệch mặt về sau. Trình Cán hắn vừa tát cô, Vu Quân nhìn thấy, bỗng hẫng một nhịp nhưng lại lãnh đạm ngồi im. Trình Cán sau hét lên bảo đám bác sĩ:
– Còn không mau tiêm… Đám lề mề các người…
Vị bác sĩ đương sợ, ngay lập tức dứt khoát mũi kim nhỏ đâm vào da thịt trắng của Uyển Sam, dung dịch lỏng trong ống thuốc dần tuồn hết vào trong người cô. Hai y tá thả tay cô ra, nữ nhân dần cảm thấy sự yếu đi của cơ thể, nằm ngửa ra đất
Mấy giây trôi qua, dần dần cơ tay giật lên liên hồi khiến hai cánh tay cô không tài nào làm chủ, chúng co lên giật xuống liên tục. Hai bắp chân nhỏ nổi gân chạy dọc, bàn chân quắn quéo đan vào nhau. Cả người cô ưỡn lên, lồng ngực bắt đầu khó thở, hai mắt trố căng ra điên dại. Thuốc tác dụng lên hệ thần kinh, hai bên thái dương chạy từng mạch máu nổi. Tiếng thét thất thanh của nữ nhân hét lên:
– Aggg…
Ngay sau đó hai tay cô đưa lên vò tóc, hai hàm răng cập cập cắn vào nhau liên tục. Đầu ong ong như búa bổ, tưởng như có gì đang phình to bên trong não ép nổ tung ra. Cả người cô quắn quéo dưới sàn, tay co quắp cào cấu lấy chính da mình. Da rách do lực cào, vài chỗ máu lem nhem trên cơ thể. Lồng ngực như bị ai đó đè lên giẫm không tài nào hít nổi khí thở. Đúng là tra tấn, đau đến thân tàn ma dại, thần kinh căng lên buốt óc. Cứ thế Uyển Sam khốn cùng chịu lấy sự giày vò 1 tiếng hơn.
Thuốc dần dần hết, người cô co quắp dị dạng giờ đang dãn cơ ra, Uyển Sam nằm duỗi khắp người, bên mắt đỏ ậng khô lệ. Môi cô hờ hững mở ra, hít lấy từng đợt không khí. Trình Cán sau nhìn cô, nhếch môi, ra chỗ Vu Quân cười cười:
– Anh à… Hôm nay liều này quá nhẹ… Hôm sau chúng ta hãy bơm 3-4 ống đi…haha..
Trình Cán hắn hào sảng cười lớn, coi nữ nhân nằm bên đó như một con thú vừa trải qua tiêu khiển khiến hắn rất vui. Vu Quân chưa đáp lời nào, gạt điếu thuốc xuống, bất giác đứng lên xách cổ áo Trình Cán, khuôn mặt sa sầm như hơi nhấc bổng cả người hắn lên. Trình Cán sau lặp bặp:
– Anh…anh đang…
Một lực đấm mạnh Vu Quân văng ra, đấm vào bên má hắn, đến độ người Trình Cán ngã ngửa cách xa, nằm sõng soài ra sàn. Hắn quay ra bên má đã hóp lại, lệch mặt một chút. Trình Cán khó hiểu, toan định nói gì đó liền bị Vu Quân chặn họng:
– Cút.
Hắn biết rõ bèn lật đật đứng dậy, cụp người cùng A Điền dìu ra ngoài. Trong phòng còn Uyển Sam và Vu Quân. Anh thở một hơi dài, quay bước lại phía Uyển Sam, ngồi thụp xuống Bàn tay anh thô ráp sờ lên gò má bóng nhẫy vì mồ hôi của cô, ánh mắt Uyển Sam lơ mơ, không còn sức đoái hoài xung quanh. Cả người cô được anh bế lên trong lòng, từ từ tiến lại giường rồi nhẹ nhàng đặt nằm xuống. Trông cô uể oải cũng không khác bộ xương khô là bao, hơi thở yếu dần, mặt cũng từ từ nhắm lại, có lẽ hồi sức sẽ lâu