Chương 797
Trần Gia Bảo càng dịu dàng hơn, mắt nhìn đắm đuối, chủ động nắm tay Liễu Ngọc Anh, tỏ ý xin lỗi: “Vợ bé này, anh xin lỗi, bây giờ anh sẽ đưa em đi dạo phố, đi ăn, đi xem phim, được không?”
“Đồ lưu manh, em tha cho anh lần này đấy nhé.” Liễu Ngọc Anh hết khóc lại cười, nước mắt như mưa, đẹp xốn xang.
Thế nhưng, mọi người xung quanh lại càng sốc hơn.
Vợ bé?
Hoa khôi cảnh sát Liễu Ngọc Anh nức tiếng gần xa không những đã có người yêu mà còn chỉ là “vợ bé”?
Chu Tố My và mọi người như hóa đá tại chỗ, nếu không được tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không bao giờ tin được rằng nữ hoàng băng già Liễu Ngọc Anh của Cục Cảnh sát lại đi làm vợ bé của người ta.
“Thì ra Liễu Ngọc Anh là vợ bé của anh ta thật. Mẹ kiếp! Tôi còn tưởng Liễu Ngọc Anh đoan trang thuần khiết thế nào, thì ra cũng bồ bịch vụng trộm làm người thứ ba.”
Đầu tiên, Đồ Chí Phàm bị sốc, rồi sau đó bừng bừng lửa giận.
Trần Gia Bảo nắm tay Liễu Ngọc Anh đi ra phía ngoài. Liễu Ngọc Anh hệt như một cô vợ nhỏ bé yêu kiều, để yên tay cho Trần Gia Bảo nắm, và đi theo anh.
Bỗng từ phía sau, một giọng nói đầy tức tối vang lên: “Hai người đứng lại cho tôi!”
Trần Gia Bảo dừng bước chân, quay lại nhìn thì thấy Đồ Chí Phàm, anh không khỏi chau mày.
Liễu Ngọc Anh quắc mắt nhìn Đồ Chí Phàm, rồi nói nhỏ bên tai Trần Gia Bảo, “Gia Bảo, anh ta tên Đồ Chí Phàm, một tháng trước bố anh ta đến nhận chức Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, em chỉ mới gặp Đồ Chí Phàm có một lần mà anh ta đã đeo bám làm phiền em, không nể tình ông Cục trưởng là người tốt thì em đã cho anh ta một trận trước mặt mọi người rồi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, nói với Đồ Chí Phàm: “Sao thế?”
Đồ Chí Phàm trợn mắt, cười mỉa: “Hiện giờ vẫn đang trong giờ hành chính, theo quy định thì thưa sĩ quan cảnh sát Liễu Ngọc Anh, cô không được phép đi hẹn hò thì phải nhỉ? Cẩn thận không tôi nói cho bố tôi biết để ông ấy kỷ luật cô.”
Trong lòng Liệu Ngọc Anh thầm khinh bỉ, cô ấy bĩu môi nói: “Tùy anh thôi, bà đây sợ gì.”
Đồ Chí Phàm ngớ người, không ngờ Liễu Ngọc Anh lại to gan đến thế, không bận tâm đến cả chuyện bị kỷ luật, và cũng chứng tỏ rằng đối với Liễu Ngọc Anh thì Trần Gia Bảo còn quan trọng hơn cả công việc và tương lai phía trước.
Nghĩ đến đây, Đồ Chí Phàm lại càng ganh tỵ hơn, bao nhiêu lửa giận trút hết lên người Trần Gia Bảo, anh ta trừng mắt nhìn anh hung hăng, nếu như ánh mắt có thể giết người được thì tin chắc rằng Trần Gia Bảo đã bị phanh thây thành tám mảnh.
Trần Gia Bảo nhăn mặt bực bội, năm lần bảy lượt Đồ Chí Phàm sinh sự với anh, chẳng qua trong mắt Trần Gia Bảo thì Đồ Chí Phàm chỉ là kẻ tầm thường không cần thiết phải so đo tính toán mà thôi.
Nhưng hiện giờ, Đồ Chí Phàm không chỉ đeo bám vợ bé mà còn đe dọa làm cho vợ bé bị kỷ luật ngay trước mặt anh. Những hành vi nối nhau liên tiếp này đã khiến Trần Gia Bảo tức giận.
Có câu tục ngữ rằng, con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi lại là bậc Tông sư như Trần Gia Bảo? Hơn nữa, nếu ngay cả kẻ tầm thường như Đồ Chí Phàm cũng có thể tung tăng khiêu khích ngay trước mặt anh mà vẫn chẳng hề hấn gì thì chẳng phải nhà họ Phụng rồi Quỷ Y Môn trên tỉnh, rồi thậm chí những đối thủ mạnh thực sự như là Ngô Uyển Tông rồi Đàm Minh Y Thanh sẽ cười anh thối mũi sao?
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo buông tay Liễu Ngọc Anh, đi về phía Đồ Chí Phàm.
“Gia Bảo…” Liễu Ngọc Anh lo rằng Trần Gia Bảo và Đồ Chí Phàm sẽ xảy ra xung đột. Tuy Đồ Chí Phàm là tay công tử ăn chơi nhưng tốt xấu gì cũng là con trai của Cục trưởng, là người có quyền thế ở thành phố Hòa Bình.
Trần Gia Bảo nở nụ cười trấn an cô ấy, ra hiệu rằng không cần lo lắng, rồi đi tới trước mặt Đồ Chí Phàm.
Ánh mắt anh bình thản, không mảy may dao động, như thể Đồ Chí Phàm trước mặt anh chỉ là một con kiến.
“Anh định làm gì?” Sâu trong thâm tâm Đồ Chí Phàm dấy lên một nỗi sợ hãi, không khỏi lùi bước về sau.