Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7

Sau khi hỏi mấy người qua đường, lúc này Trần Gia Bảo mới tìm thấy địa chỉ của tập đoàn Nhiên Á.

“Chỗ này tốt đấy, không hổ là vợ cả của anh, có mắt nhìn thật.”

Trần Gia Bảo nhìn tòa cao ốc đứng sừng sững hiên ngang trước mặt, gật gù vừa lòng nói.

Bỗng nhiên có một người bảo vệ đi qua, nhìn cả người Trần Gia Bảo toàn là đồ mua ở chợ, trong mắt bắt đầu hiện lên vẻ xem thường.

Phải biết rằng những người có thể tới gần tòa cao ốc này nếu như không phải là thành phần tri thức thì cũng là dân có tiền trong xã hội này, nào giờ có ai mặc bộ đồ quê mùa như kiểu mua ở chợ như kia mà đòi bước vào đây đâu?

“Đi đi, đây không phải chỗ mà cậu có thể tới, mau đi đi, mau đi đi.” Bảo vệ không hỏi thêm gì thì đã vội đi tới đuổi Trần Gia Bảo ra.

Trần Gia Bão cũng không thèm để ý tới chuyện này, mỉm cười nói với anh ta: “Tôi đến tìm người thôi.”

“Cậu tìm người? Cậu có bạn bè đi làm ở đây à?” Bảo vệ nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Trần Gia Bảo cười nói: “Không phải là bạn, và vợ tôi, tôi đến tìm vợ, anh mau để cho tôi vào đi.”

Bảo vệ không nhịn được mà trợn trắng mắt lên.

Trong tập đoàn Nhiên Á hầu hết đều là nhân viên nữ, hơn nữa đều là những cô gái trẻ tuổi độc thân xinh đẹp, cũng bởi vì thế nên tiếng lành đồn xa. Thi thoảng cũng có một ít cậu ấm nhà giàu đến đây tán gái, cũng xưng là có vợ đi làm ở đây, nhưng hầu hết là nói láo nên bị đá ra ngoài.

Nào ngờ bây giờ lại có thêm cái tên quê mùa này đến đây tán gái? Đúng thật là đầu năm nay loại người nào cũng có.

Bảo vệ bị chọc tức đến bật cười, anh ta xem thường nói: “Người như cậu mà cũng học người ta đến đây tán gái à? Sao không đ** một bãi nước tiểu rồi tự soi dáng vẻ của mình mà xem, người quê mùa như cậu cũng xứng à? Mau cút đi, nếu không thì tôi gọi cảnh sát đấy.”

Trần Gia Bảo nhíu mày nói: “Vợ tôi đúng là đi làm ở đây thật mà.”

Tên bảo vệ xem thường nói: “Cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không. Cậu nói xem, vợ cậu tên gì?”

Trần Gia Bảo vô cùng khó chịu đối với thái độ xem thường này của bảo vệ, anh lạnh lùng cười nói: “Tại sao tôi lại phải nói cho anh tên của vợ tôi? Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh không tránh ra thì tự chịu trách nhiệm đấy!”

“Ôi sợ quá cơ, sao vậy, nghe cách cậu nói thì có vẻ như cậu bắt đầu muốn động tay động chân nhỉ?”

Bảo vệ cười nhạo nói, chỉ là việc này cũng không thể trách anh ta được. Nhìn sơ qua bề ngoài thì Trần Gia Bảo có vẻ hơi gầy yếu, không giống như là một người có thể đánh nhau.

Trần Gia Bảo lạnh lùng cười một tiếng, đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên phía sau lưng anh vang lên một tiếng phanh xe.

Một cô nàng xinh đẹp mặc bộ váy công sở màu đen đi tới, phong độ hơn người, cho dù là Liễu Ngọc Anh mà so với cô nàng này cũng chỉ có thể nhường một nước mà lui.

Diệp Ngọc Trâm bước lên trước, nhíu mày hỏi: “Các anh đang làm gì đó?”

“Chào phó giám đốc Diệp.” Khi bảo vệ thấy rõ là ai đến thì giọng điệu lập tức chuyển thành nịnh nọt cười chào hỏi, tiếp tục nói: “Phó giám đốc Diệp, tên quê mùa này không biết là chui từ đâu ra mà muốn đến tập đoàn của chúng ta tán gái, tôi chỉ ngăn anh ta lại thôi.”

Trần Gia Bảo nhìn thoáng qua cô rồi nói: “Tôi đến tìm vợ tôi.”

Diếp Ngọc Trâm tò mò đánh giá Trần Gia Bảo một lượt, sau đó hỏi anh: “Vợ anh tên là gì?”

“Tô Ánh Mai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK