Chương 2158
Lưu Ly nói tiếp: “Ngoài ra, còn có hai công ty y dược, tôi hy vọng có thể trở thành sản nghiệp mang tính phúc lợi công cộng. Tôi hy vọng giá thuốc bán ra có thể thấp hơn một nửa giá thị trường. Ngoài ra, cách một khoảng thời gian, hai công ty y dược luân phiên tổ chức hoạt động thăm hỏi, cấp phát thuốc và dinh dưỡng miễn phí cho bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn, anh thấy được không?”
Sự nể phục trong lòng của Tôn Khai Sơn cũng tăng lên 10 phần. Ông ta ngồi thẳng người.
Như những gì ông ta nói lúc trước, ông ta không phải người tốt, nhưng ông ta tôn trọng người tốt, mà lúc này hành vi của Lưu Ly đã đủ khiến cho ông tôn trọng rồi.
Trần Gia Bảo bật cười, làm theo những gì Lưu Ly nói, quyết liệt giảm giá thuốc, nhất định sẽ gặp phải sự thù địch và phản đối của ngành y dược, thậm chí sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn đen tối để đối phó với anh. Nhưng Trần Gia Bảo anh làm sao có thể sợ những thủ đoạn nhỏ nhặt này?
Anh lập tức gật đầu: “Thà mong người đời không có bệnh, tiếc gì kệ thuốc đóng bụi, để người nghèo mua được thuốc, được khám bệnh, đây là chuyện mà mỗi bác sĩ có lương tâm nên làm bằng cả tấm lòng của mình. Trùng hợp tôi cũng là bác sĩ Đông y, cho nên tôi hoàn toàn tán thành.”
“Rất tốt. Còn sản nghiệp còn lại thì giao cho anh, nếu không tôi sợ anh sẽ thấy ấm ức mà nôn ra máu mất.”
Lưu Ly giương khoé môi cười, xem ra cô ấy rất vui vẻ nhưng trong mắt anh lại loé lên một tia áy náy.
Làm theo lời cô ấy nói, Trần Gia Bảo không nghi ngờ, sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng những gì cô ấy nói đều là chuyện tốt và có ích cho xã hội, còn có thể tích luỹ công đức, cũng không phải tiền có thể so sánh được.
Khoé miệng của Trần Gia Bảo nở nụ cười ấm áp, tốn nhiều tiền bạc đổi lại một nụ cười của Lưu Ly, cũng đáng lắm!
“Anh Trần có tấm lòng nhân hậu, cô Lưu Ly có bụng dạ bồ tát, trong lòng tại hạ vô cùng khâm phục.”
Sầm Khiếu Uy cười xuề xoà xu nịnh. Anh ta vội rót rượu cho Trần Gia Bảo và Lưu Ly, thực tế trong lòng đau tới nỗi không thở được. Lưu Ly lấy sản nghiệp đi làm từ thiện, nhưng toàn bộ là tài sản của nhà họ Sầm anh ta đó!
Bây giờ anh ta khóc cũng không có chỗ để khóc.
Trần Gia Bảo xua xua tay, bưng ly rượu nhìn sang Sầm Khiếu Uy và nói: “Còn anh thì…”
Sầm Khiếu Uy run người, cúi thấp lưng ba phần, trong lòng hồi hộp không yên.
“Tôi không sợ nhà họ Sầm sau này tới báo thù tôi. Nhưng tôi cũng không muốn không dưng lại chuốc lấy không ít phiền phức cho mình. Hơn nữa tôi tin, nhà họ Sầm tiếp tục ở lại tỉnh Trung Thiên sẽ thành trò cười cho mọi người. Thậm chí còn có không ít kẻ thù nhân cơ hội này tới báo thù nhà họ Sầm. Tôi nghĩ, anh cũng không muốn nhà họ Sầm như cá mắc cạn còn bị ức hiếp phải không? Chờ sau khi chuyển nhượng sản nghiệp dưới trướng của nhà họ Sầm xong, anh hãy rời khỏi tỉnh Trung Thiên đi, ra nước ngoài cũng tốt, hay là ẩn cư cũng được. Tóm lại, đừng để tôi nhìn thấy anh.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Được… Cảm ơn anh Trần và cô Lưu Ly đã không giết…”
Sầm Khiếu Uy gập người thật sâu, tâm trạng rất phức tạp, khoé miệng càng thấy cay đắng. Những vinh quang của nhà họ Sầm lúc trước, nay lại đổ sông đổ biển, cũng không quay đầu lại được rồi.
Tôn Khai Sơn vỗ tay và mỉm cười: “Nếu vậy cũng tốt, hai người không để tôi thất hứa với Sầm Kim Thượng. Cảm ơn, tôi kính hai người một ly.”
Nói xong, ông ta bưng ly rượu lên uống cạn một hơi. Tiếp theo ông ta xua xua tay nói với Sầm Khiếu Uy: “Cậu lui xuống trước đi. Tôi còn chút chuyện muốn nói với anh Trần và cô Lưu Ly.”
“Được…”
Sầm Khiếu Uy cung kính đáp lại. Anh ta quay người đi ra ngoài. Chẳng bao lâu, anh ta lại trở thành nhân vật nhỏ bị người ta kêu tới là tới, kêu đi là đi rồi sao?
Nhưng anh ta cũng biết, anh ta có thể bảo toàn tính mạng đã là mộ chuyện không dễ dàng gì, sao có thể khẩn xin nhận được thái độ tốt từ người khác chứ?