Chương 604
Trong lòng Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không chú ý, chỉ là gật gật đầu nói: “Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là chức trách của tôi.”
“Vậy thì giao cho cậu rồi.” Lục Chí Đông âm thầm gật đầu, lùi về sau một bước, nhường lại vị trí cho Trần Gia Bảo, trong lòng thì tràn đầy mong đợi đối với anh.
Trong lòng Phạm Mai cảm thấy kỳ quái, nghe ý của Lục Chí Đông thì hình như có vẻ rất coi trọng Trần Gia Bảo này.
‘Lẽ nào Trần Gia Bảo thật sự rất lợi hại sao?’ Phạm Mai lại đánh giá Trần Gia Bảo thêm lần nữa, giữa đầu mày xẹt qua một tia nghi hoặc.
Cùng lúc đó Trần Gia Bảo cũng đang quan sát khí sắc của Phạm Mai, quan sát ở cự ly gần thế này, càng có thể nhìn ra được nét quyến rũ giữa hàng mày Phạm Mai, khóe môi anh treo một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Tôi tên Trần Gia Bảo, xin cô duỗi tay ra để tôi bắt mạch cho cô.”
“À à được.” Phạm Mai đáp ứng một tiếng liền duỗi cánh tay mình ra, chỉ thấy cánh tay vốn dĩ phải trắng nõn sáng bóng như tuyết, thì bây giờ da thịt lại nhăn nheo chảy xệ có một loại già nua quái đản.
Tuy đã sớm quen, nhưng trong mắt Phạm Mai vẫn xẹt qua một tia u tối.
Ngón tay Trần Gia Bảo đặt lên cổ tay Phạm Mai, bắt đầu bắt mạch.
Đột nhiên trong lòng Phạm Mai nhảy dựng, bởi vì cô phát hiện, từ khi Trần Gia Bảo bắt đầu bắt mạch cho mình thì toàn bộ mọi người đều yên lặng lại, khiến cô có chút không quen.
Ngoài ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều tăm tắp nhìn về phía Trần Gia Bảo, hơn nữa không chỉ là những bác sĩ đông y đến tham gia cuộc thi mà ngay cả các ông tổ trong nghề đông y như Lục Chí Đông, Lữ Tùng Bách, thậm chí ngay cả khán giả xung quanh cũng đều căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo.
Trong lòng Phạm Mai hiểu rõ, một người có thể khiến nhiều người coi trọng như vậy, nguyên nhân chỉ có một.
Đó chính là Trần Gia Bảo tuyệt đối không đơn giản, tuyệt đối có bản lĩnh xuất chúng!
‘Lẽ nào Trần Gia Bảo thật sự rất đặc biệt, đặc biệt đến mức có thể khiến tất cả mọi người ở đây đều vì vậy mà nhìn chăm chú vào? Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng anh ta thật sự có thể chữa khỏi bệnh lão hóa của mình, khiến mình có thể một lần nữa khôi phục thanh xuân!’ Nghĩ tới đây Phạm Mai liền kích động, tim đập thình thịch, tràn đầy mong đợi.
“Hở?”
Một lát sau, Trần Gia Bảo đột nhiên rút tay về, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. “Sao thế? Có phát hiện gì sao?”
Lục Chí Đông vội vàng hỏi, nhìn bộ dáng của ông ta cứ như người bị bệnh không phải Phạm Mai mà là mình vậy.
Đồng thời, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều tăm tắp nhìn vào Trần Gia Bảo, nhất là Phạm Mai,vừa căng thẳng vừa sợ hãi, sợ từ trong miệng Trần Gia Bảo nghe được kết quả xấu.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Gia Bảo lắc lắc đầu, cảm thấy kỳ quái mà nói: “Mạch tương của cô ấy ngoại trừ có chút suy yếu ra, thì cảm giác không có bất cứ dị thường gì…”
Phạm Mai lập tức cảm thấy thất vọng, bởi vì trước đó mấy người Đoạn Hạo, Hứa Mỹ Hòa bắt mạch cho cô xong cũng nói như vậy.
Xem ra Trần Gia Bảo cũng không cách nào biết được nguyên nhân căn bệnh lão hóa này của cô, càng đừng nói là bốc thuốc chữa bệnh.
Mọi người xung quanh lập tức bĩu môi, còn tưởng Trần Gia Bảo lại có thể sáng tạo kỳ tích, hừ, đúng là uổng công chờ mong.
Chu Hoài Cảnh thở dài một hơi, trong mắt không giấu được vẻ thất vọng.
“Lẽ nào ngay cả anh rể cũng không cách nào trị khỏi bệnh lão hóa của cô ấy sao?” Tần Thi Vân nhăn nhăn mũi, đầy mặt không vui.
Lục Hán Dương châm chọc nói: “Xem đi, tôi nói gì ấy nhỉ, cho dù y thuật của Trần Gia Bảo có cao minh, nhưng đứng trước loại quy luật tự nhiên sinh lão bệnh tử thế này thì cũng phải bó tay chịu thua thôi, cô hai nhà họ Tần, cô cược với tôi, thật đúng là tự chuốc lấy nhục, cô vẫn là chuẩn bị trước một tỉ bảy trăm năm mươi triệu đi, haha.”
“Hừ!” Tuy Tần Thi Vân biết khả năng mình thua là rất lớn, nhưng trên miệng vẫn không chịu thua, nói: “Cuối cùng ai thắng còn chưa biết đâu, tôi có lòng tin với anh rể, đến lúc đó anh coi chừng bị vả mặt!”
“Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy cứ mỏi mắt trông chờ đi, dù sao người thắng cuối cùng nhất định là tôi!” Lục Hán Dương đắc ý cười nói.