Chương 37
Y thuật cao siêu, tiền đồ rộng mở như Trần Gia Bảo, vậy mà lại chỉ là một nhân viên phục vụ thôi sao?
Ông nội mắc ung thư não giai đoạn cuối – căn bệnh mà ngay cả các chuyên gia hàng đầu trong nước cũng bó tay, vậy mà lại được một nhân viên phục vụ của một tiệm ăn vặt chữa khỏi?
Từ khi nào thế giới này lại trở nên điên rồ đến vậy?
Cuối cùng, sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo xuống xe ở bên ngoài một tiệm ăn vặt, Tạ Cẩm Tú mới vô cùng khó khăn chấp nhận sự thật này.
Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy xuống xe đưa tiễn.
Hai cô vốn là nữ thần bậc nhất, phong thái trang nhã cao sang, một người quyến rũ mê hoặc, một người rực rỡ xao xuyến lòng người, tựa như hai đóa hoa sen Tịnh Đế, ai có ưu thế của người nấy.
Chỉ trong giây lát, cảnh tượng này đã lập tức thu hút được ánh mắt của tất cả những người qua đường xung quanh.
Trông thấy hai cô hẳn là bọn họ cũng rất tò mò, không biết ai có vinh hạnh làm bạn cùng hai người đẹp này, mà khi họ thấy Trần Gia Bảo, ai nấy đều vô thức nghĩ đến cụm từ “bám váy”, để rồi từ đó, mọi người đều nhìn anh chàng bằng ánh mắt ghen tị và khinh bỉ.
Hàn Đông Vy vô cùng cảm kích, cô chân thành nói: “Gia Bảo, cảm ơn cậu.”
Nếu không nhờ Trần Gia Bảo, Tạ Hoàng Dương sẽ không đặc cách đề bạt cô.
Trần Gia Bảo từ trên nhìn xuống cô, đột nhiên con ngươi đảo nhẹ, trêu đùa nói: “Thế ư? Chị Vy, vậy chị định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Gương mặt tươi cười của Hàn Đông Vy thoáng đỏ lên, bất chợt lườm anh một cái như đang oán trách, sau đó bước lại gần, ôm lấy Trần Gia Bảo ngay trước mắt bao người, rồi kề sát tai anh, nhẹ nhàng hà hơi một cái, khe khẽ cười nói: “Cậu em hư đốn này, chị cảm ơn em bằng cách này có phải cực kì xao xuyến, cực kì say lòng không?”
Xung quanh đã có bao người tổn thương tan vỡ con tim vì hành động ấy, ai nấy đều trợn to mắt, căm tức nhìn Trần Gia Bảo, nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Trần Gia Bảo đã bị xẻ banh thành từng mảnh.
Được ôm một người đẹp cực kì quyến rũ như thế vào lòng, mũi còn ngửi thấy mùi hương thoảng đâu đây, Trần Gia Bảo không nhịn được xao xuyến trong lòng, khóe miệng cũng đã treo lên một nụ cười xấu xa.
Anh vốn chẳng phải kẻ ngây thơ chưa biết gì, bằng không cũng sẽ không trêu chọc hoa khôi sở Cảnh Sát Liễu Ngọc Anh là vợ nhỏ ngay lần đầu tiên gặp gỡ.
Lúc này, người đẹp nép trong lòng, Trần Gia Bảo cũng không ra vẻ quân tử, chuẩn bị vòng tay ôm Hàn Đông Vy, tranh thủ chấm mút người đẹp một chút.
Nào ngờ, dường như Hàn Đông Vy đã phát hiện ý đồ của anh, ngay trước khi Trần Gia Bảo vòng tay qua eo cô, cô đã lùi lại, cười khúc khích nói: “Cậu em hư đốn này, cậu không ngoan nhé, hẹn gặp lại lần sau nha.”
Nói xong, cô xấu hổ đỏ mặt, vội trốn vào trong xe, cảm giác da mặt vẫn nóng bừng bừng.
Tạ Cẩm Tú đứng bên cạnh nhìn mà ngây cả người ra.
Cô hiểu về Hàn Đông Vy không ít, tuy bề ngoài Hàn Đông Vy thoạt nhìn có vẻ trưởng thành và cởi mở, thoáng tính, nhưng thực ra cô nàng rất bảo thủ, từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái, ngay cả anh cô đang theo đuổi cô ấy mà cô ấy vẫn chưa nhận lời.
Thật không thể hiểu vì sao Hàn Đông Vy lại chủ động sáp lại gần quyến rũ người đàn ông kia, nếu anh mình mà biết chuyện này, e rằng ảnh sẽ muốn giết người mất thôi!
Đột nhiên, Trần Gia Bảo chuyển ánh nhìn về phía Tạ Cẩm Tú, nở một nụ cười đầy suy tính.
“Anh… Anh nhìn xong chưa hả?” Tạ Cẩm Tú không hiểu mình bị làm sao nữa, bình thường đối mặt với nhân viên cao cấp của chính phủ cô cũng có thể nhẹ nhàng như không, thế mà nay đột nhiên lại thấy hơi khẩn trương.