Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2107

Sát khí nổi lên trong mắt Sầm Khiếu Uy, anh ta đột nhiên bước lên trước, tránh một nhát Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo, nắm lấy cổ tay Trần Gia Bảo, hét lên một tiếng rồi ném anh ra ngoài.

Cả người Trần Gia Bảo bất giác bay tới một nơi cao hơn, lưng đập vào mấy cây phong trên không trung, phát ra tiếng “răng rắc” liên tục, anh cũng nhân cơ hội này truyền hết toàn lực lui về phía mấy cây phong bị đập nát bên trên.

Cuối cùng, Trần Gia Bảo nghiêng lòng bàn tay sang trái, năm ngón tay thành tạo thành hình móng vuốt, cắm thật sâu vào thân cây phong, hơi ngửa người lên, vững vàng bước lên thân cây.

Bên dưới Vũ Nhược Uyên và Thu Vũ Liên đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Vũ Vô Song hỏi Vũ Nhược Uyên: “Lưu Ly đâu, tại sao tôi chỉ nhìn thấy Trần Gia Bảo mà không thấy Lưu Ly?”

“Tôi không biết Lưu Ly đã đi đâu.” Vũ Nhược Uyên nhún vai, lại bổ xung thêm một câu: “Không chỉ tôi không biết, ngay cả Trần Gia Bảo cũng không biết.”

Vũ Vô Song và Phương Liên Uất thoạt đầu sửng sốt, sau đó vẻ mặt càng ảm đạm hơn, hiển nhiên là bây giờ Trần Gia Bảo đang gặp bất lợi, trong nhà họ Sầm có rất nhiều Cường Giả Truyền Kỳ, nếu không có Lưu Ly thì hội chiến thắng của Trần Gia Bảo sẽ cực kỳ mỏng manh!

Vũ Nhuận Nguyệt cau mày, đột nhiên nói: “Yên tâm, Trần Gia Bảo là một người thông minh, anh ta dám thách thức Sầm Khiếu Uy, điều đó chứng tỏ rằng anh ta đã hoàn toàn chắc chắn. Có thể lúc này Lưu Ly đang theo dõi trận chiến ở đâu đó.”

Vũ Nhược Uyên đột nhiên mở to mắt nhìn Vũ Nhuận Nguyệt, cô ta tin tưởng vào Trần Gia Bảo như vậy sao?

Đột nhiên, tình cảnh trên không trung đột nhiên thay đổi.

Trần Gia Bảo cầm kiếm, kiêu hãnh đứng trên thân cây phong, bị lực hướng lên của cây phong đưa lên độ cao gần 100 mét, gió rít bên tai, người bên dưới đã trở nên nhỏ bé như những đốm đen.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo khẽ hít vào một hơi, giẫm lên cây phong rồi lật người, cầm Trảm Nhân Kiếm, lấy đà, khí thế lớn như núi Thái Sơn, chém về phía Sầm Khiếu Uy!

Dưới tác động của kiếm ý mạnh mẽ, quần áo của Sầm Khiếu Uy bay phấp phới, những cây phong dưới chân anh ta không chịu nổi kiếm ý của kiếm của Trảm Nhân Kiếm, “rắc” một tiếng, một vết nứt dọc xuất hiện ở giữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đôi.

Ngay sau đó, Trần Gia Bảo đã xông tới trước mặt Sầm Khiếu Uy, ánh kiếm chớp giật màu đỏ chém mạnh xuống, mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, không thể ngăn cản!

Sầm Khiếu Uy đã chuẩn bị từ lâu, hét lên một tiếng, tung ra một chưởng nghênh đón Trảm Nhân Kiếm.

Kiếm quang và quyền cước giao nhau, sóng xung kích mạnh mẽ bùng lên, quét qua xung quanh, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cây phong dưới chân Sầm Khiếu Uy không chịu được sức mạnh vô song của hai người nữa, bị nghiền thành bột.

Trần Gia Bảo và Sầm Khiếu Uy bị hụt chân, bất giác ngã xuống.

Tuy nhiên, trong quá trình rơi xuống, cuộc chiến giữa hai người lại trở nên ly kỳ hơn!

Trong khi Trần Gia Bảo và Sầm Khiếu Uy đang nhanh chóng ngã xuống, họ vẫn chiến đấu với nhau, tung ra tuyệt chiêu của mình.

Trảm Nhân Kiếm càng ngày càng trở nên kịch liệt, sức gió mà nắm đấm gây ra cũng không thể sánh kịp, hai thứ này kịch liệt va chạm tạo ra tiếng “bing bing bing” từ giữa không trung.

Những người bên dưới hoa mắt, đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến một trận chiến gay cấn và khốc liệt đến như vậy.

Giữa không trung, hai người không ngừng rơi xuống, Sầm Khiếu Uy nhếch mép cười nhạo, khoảng cách một trăm mét trên không trung chẳng là gì đối với cường giả Truyền Kỳ Trung Kỳ như anh ta, nhưng Trần Gia Bảo chỉ có là Bán Bước Truyền kỳ, với lực rơi từ độ cao một trăm mét, cộng với áp lực không ngừng tác động từ người bên cạnh, anh ta không tin Trần Gia Bảo thực sự có thể hạ cánh thuận lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK