• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Kiều Hạ Linh cảm nhận được cơ thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng, có ai đó đang ôm lấy cơ thể cô bế bổng lên. Không có sức lực để nhúc nhích, đến cả mở mắt cũng không làm được. Máu trên trán vẫn không ngừng chảy, cũng có thể do mất máu quá nhiều lên ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng ngất lịm đi.

Tỉnh lại lần nữa, chân tay đều bị trói, ánh sáng chói lóa của bóng đèn dù qua tầng bịt mắt vẫn có thể cảm nhận được một cách dễ dàng.

Dưới thân cứng rắn không có xúc cảm, khí lạnh luồn vào làm toàn thân trở nên run rẩy, tay chân tê cứng không có cách nào chuyển động, ngay cả việc mở miệng cũng trở nên thật khó khăn.

Mỗi lần thở ra, dù cảm thấy ấm áp hơn nhưng việc khí lạnh liên tục đi vào trong cổ họng khiến Kiều Hạ Linh càng thêm lo lắng. Nếu cứ ở lại nơi này, chưa đợi được người đến cứu thì cô đã chết vì lạnh.

Kiều Hạ Linh bắt đầu nghĩ cách, vì tay chân bị trói lên chỉ có thể lăn qua lăn lại trên sàn để tăng sinh nhiệt, tuy không hiệu quả lắm nhưng có còn hơn không. May mắn cho cô chính là sàn nhà ở đây còn tính tương đối sạch sẽ, không phải là nhà kho toàn là bụi giống như lần trước.

Cạch...

Cửa phòng mở ra, Kiều Hạ Linh cảm nhận được tiếng động liền ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu, đối diện với bọn họ.

“Khúc Lâm, Cố Văn Khải và còn... Anh chàng này là ai đây? Lần đầu gặp gỡ, tôi là Kiều Hạ Linh. Xin hân hạnh làm quen.”

Cả ba nhìn về phía Kiều Hạ Linh, trong đôi mắt hiện ra vẻ bất ngờ, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được kẻ bị bắt cóc mà lại thong dong đến mức này.

Khúc Lâm tiến đến, đứng trước mặt của Kiều Hạ Linh, nắm lấy cằm cô bóp lại, “Sao cô đoán ra được?”

Kiều Hạ Linh nghiêng đầu, điệu bộ tự tin không hề nao núng hay sợ hãi: “Tiếng bước chân của ba người rất khác nhau.”

“Vậy chắc cô cũng đoán ra mục đích tôi mời cô đến đây rồi nhỉ?”

Từ “mời” được nhấn mạnh rõ ràng, đủ để thấy được Khúc Lâm coi trọng cô đến mức nào.


“Biết thì đương nhiên vẫn phải biết nhưng nghe thì vẫn phải nghe, thủ tục mà...Đâu thể bỏ được... Phải vậy không?” Kiều Hạ Linh nheo mắt, tiếp tục lăn trên sàn để lấy hơi ấm, giọng nói có phần gấp gáp, không được rành mạch.

Ninh Mạc Hàn thấy vậy, lương tâm nhói lên, không đành lòng đi đến, lấy áo của mình khoác cho cô.

Kiều Hạ Linh dịch người tránh thoát, “Nhà tôi có con chó to mũi thính lắm, nhỡ nó ngửi thấy được mùi đàn ông lạ thì không hay đâu. Ý tốt của anh tôi xin nhận nhưng anh vẫn để ý đến chính mình thì hơn đó.”

Bàn tay cầm lấy áo của Ninh Mạc Hàn siết chặt, gân xanh nổi lên, hắn sâu kín liếc nhìn chiếc băng bịt kín lấy hai mắt của Kiều Hạ Linh, giống như muốn xuyên qua nó nhìn thấy biểu tình của cô.

Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười, Ninh Mạc Hàn cúi xuống, âm thầm để lại một chiếc bật lửa, sau đó khoác lại áo như không có chuyện gì xảy ra.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Cậu bạn này của cô ga lăng thật đấy!” Cố Văn Khải nhìn qua phía của Khúc Lâm rồi lại nhìn Ninh Mạc Hàn, tán thưởng nói.

Ninh Mạc Hàn lạnh lùng quay đầu, không hề có ý định đáp lại.

Cố Văn Khải cảm thấy mất mặt, lần đầu tiên có kẻ dám ngó lơ ông như vậy, hắng giọng, muốn lớn tiếng chất vấn hắn ta nhưng bị Khúc Lâm chặn lại, cô ta cho hai người một ánh mắt cảnh báo.

“Lần sau thức thời một chút.” Cố Văn Khải chỉnh lại bộ âu phục đang mặc, ra vẻ hào phóng.

Ninh Mạc Hàn khinh bỉ liếc qua, đối với Khúc Lâm tùy tiện gật đầu.

Là cộng sự với nhau, chút mặt mũi này hắn vẫn phải cho, về phần Cố Văn Khải, một con chó già cắn loạn, hắn mới lười để ý.

Kiều Hạ Linh bật cười khanh khách, “Nội bộ của mấy người coi bộ không hòa thuận lắm nhỉ?”

“Việc đó không bận mày quan tâm. Tốt nhất là nghĩ xem bản thân làm cách nào thoát khỏi đây đi.”

Kiều Hạ Linh nghe vậy liền cười lớn hơn cả lúc này, “Ông Cố, cháu đâu có ngu, mấy lời này của ông lừa con nít thì được chứ đừng đem nó ra lừa cháu chứ. Không có cháu, ông lấy gì để đổi lấy cổ phần của Cố thị từ tay của anh ấy đây? Không lẽ dùng tiền để mua sao?”

Vừa nói xong lại sửng sốt dừng lại một lúc, cười khẩy tiếp tục: “Quên mất, Cố Văn Khải trong giới kinh doanh vốn dĩ nổi tiếng làm ăn bất tài, mỗi lần đầu tư đều thô lỗ thảm bại. Dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn luôn phải để anh trai đi sau giúp mình dọn dẹp hậu quả.”

Nếu tay còn tự do chắc cô đã che lại trước khi nhếch môi cười khẩy, nhưng vì không có lên cái nhếch mép này của Kiều Hạ Linh lại càng gợi đòn, khiến cho người ta điên máu.

Cố Văn Khải bị chọc trúng chỗ đau, mắt hằn lên tia đỏ, vươn tay muốn cho Kiều Hạ Linh một cái tát nhưng bị Ninh Mạc Hàn ngăn lại.

“Động tay với phụ nữ, ông đúng là có mặt mũi.”

“Mày dám nói với tao như vậy, đợi sau này tao...”

Ninh Mạc Hàn ngay lập tức ngắt lời: “Đó là chuyện của tương lai, không phải hiện tại.”

“Sớm muộn gì cũng là...” Cố Văn Khải lầm bầm.

“Có vẻ Kiều tiểu thư vẫn còn sung sức lắm lắm nhỉ, nếu vậy chúng tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi.”

Khúc Lâm nói xong liền phất tay, dẫn đầu đi ra ngoài.



Cố Văn Khải còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Khúc Lâm liền hiểu, buông lời uy hiếp:

“Coi như mày may mắn. Cháu gái ngoan, suy nghĩ cho kỹ đi, thời gian của ông không có nhiều đâu.”

Ba người quay lưng đi ra đến cửa, cả căn phòng to lớn lần nữa trở nên im lặng.

Đèn trong phòng vụt tắt, không có đồ sưởi ấm, nhiệt độ trong phòng hạ xuống càng nhanh.

Bị nhốt trong căn phòng kín, không nhìn thấy điều gì, da thịt bị cái lạnh giày vò, đầu có quay cuồng không tỉnh táo khiến Kiều Hạ Linh như lâm vào địa ngục. Cô bắt đầu cố sức hét lên, ban đầu nghe thấy tiếng bản thân vọng lại còn đỡ nhưng sức lực dần bị rút cạn, đừng nói là hét, đến cả một đầu ngón tay cũng không động đậy nổi nữa.

Thời gian từng phút trôi qua, mỗi giây trong này đối với Kiều Hạ Linh dài dằng dẵng như một thế kỷ.

Cố Văn Khải đi qua đi lại, lo lắng hỏi: “Cô ta sẽ không chết chứ?”

Khúc Lâm nhún vai, quay đầu sang bên cạnh, ra hiệu với Ninh Mạc Hàn: “Đến lượt anh rồi đó.”

Cố Văn Khải khó hiểu nhìn hai người: “Làm vậy thật sự có hiệu quả sao?”

“Ông sẽ biết sớm thôi.” Khúc Lâm vuốt ve màn hình tối đen, thiết bị đầu cuối trên tay không ngừng nhấp nháy báo hiệu có người đang liên hệ nhưng cô không hề quan tâm, vẫn đứng yên qua làn kính trong suốt nhìn vào trong căn phòng tối ôm lạnh lẽo, hai tay siết chặt lại.

Kiều Hạ Linh, đừng để tôi cảm thấy thất vọng.

“Nhưng mà….”

“Nếu ông cảm thấy Cố Thịnh sẽ ngoan ngoãn dùng cổ phần để đổi lấy mạng của cô ta thì tiếp tục thử. Đừng quên anh ấy là người ra sao.” Khúc Lâm khinh thường nhắc nhở.

“Cô ta biết vị trí văn phòng bí mật thật sao?” Cố Văn Khải nghi ngờ hỏi lại.


Văn phòng làm việc bí mật của Cố Thịnh mới là nơi chứa đựng toàn bộ những tư liệu bí mật của Cố gia.


Cô Văn Khải biết, ngoài Cố thị thì Cố gia còn sở hữu một đội ngũ lính đánh thuê chuyên nghiệp luôn sẵn sàng hành động, và đây mới là mục đích hàng đầu của ông ta.


Cố thị ngoài sáng, ông ta có thể dùng thủ đoạn để giành được nhưng chi đội kia, nếu không có tư liệu và sự giao quyền trực tiếp từ anh trai ông thì không được.


Cho nên muốn hoàn toàn nắm giữ Cố gia trong tay thì nhất định phải có được hai thú cùng lúc. Anh trai ông bên kia đã có sắp xếp, cho nên chỉ cần cạy được miệng của Kiểu Hạ Linh bên này nữa thì mọi thứ coi như viên mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK