• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn chơi ở Cố gia hơn một tháng, cuối cùng Kiều Hạ Linh cũng được Cố Thịnh giao nhiệm vụ đầu tiên, hôm nay cô phải cùng hắn ta đến một buổi party từ thiện dành cho trẻ em nghèo vùng sâu vùng xa. Nói vậy cho hoa mỹ nhưng thực ra nơi đó toàn là mấy kẻ có tiền tập hợp giả vờ tốt bụng để lấy danh tiếng.

Nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản nhưng từ lúc biết tin đó đến nay, Kiều Hạ Linh luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh và sự thật đã chứng minh, phụ nữ đúng là có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén.

Nơi tổ chức từ thiện là một biệt thự khá hẻo lánh, nơi này dân cư ít mà xe cộ qua lại cũng không nhiều, cũng vì thế mà biệt thự sa hoa trang trí đầy đèn điện nơi xa kia lại càng bắt mắt, giống như một con đom đóm tỏa sáng lúc đêm khuya.

Mà thứ nào quá đỗi xinh đẹp thì cũng khó mà chạm đến được, tương tự như hoa hồng vậy, đẹp thì có đẹp nhưng quá nhiều gai nhọn, động vào rất dễ dàng đứt tay.

Kiều Hạ Linh đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao ngoài kia, đột nhiên lại nghiêng đầu, nhìn Cố Thịnh tùy ý hỏi:

“Anh hôm nay định làm gì thế?”

“Muốn biết?” Cố Thịnh ôm lấy eo cô thì thầm.

Kiều Hạ Linh hơi dịch đầu qua, ý vị thâm trường hỏi ngược lại.

“Nếu tôi nói là “muốn” thì anh sẽ nói sao?”

“Cô đoán thử xem?”

Bốn mặt chạm nhau, tia lửa phát ra tung tóe, Kiều Hạ Linh nhếch môi, cúi sát thân người xuống, kề bên tai của Cố Thịnh nói nhỏ:

“Nếu anh chịu lỗ vốn không lấy lãi thì tôi không ngại.”

“Nếu là người khác thì đương nhiên không thể, có điều nếu như đổi lại là cô, lấy một chút lợi tức nhỏ thôi cũng không sao, cứ coi như tôi đây lỗ vốn đi.”

Nhận thấy có một bàn tay không yên đang sờ mó bên eo, Kiều Hạ Linh đen mặt, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, tiếp tục ngắm nhìn sao trời như thể khi nãy chưa có chuyện gì xảy ra.

Cố Thịnh như có như không liếc nhìn người bên cạnh, môi mỏng dịch lên một độ cung khó ai có thể phát hiện, Mạc Nhan qua gương thu hết một màn này vào trong mắt, cảm thấy thú vị huých Đình Thủy đang lái xe thì thầm to nhỏ.

“Không ngờ hôm nay chúng ta làm nhiệm vụ mà còn được ăn cơm chó của ông chủ.”

Đình Thủy: “...” Mẹ nó, cậu nghĩ giọng cậu bé lắm đấy hả? Tưởng nói thầm thì sẽ người phía sau sẽ không nghe thấy?

Nếu không phải đang lái xe hắn ta nhất định sẽ ấn đầu tên này xuống cho một quyền, học ai không học, lại học mấy bà thím ngoài chợ suốt ngày nhiều chuyện.

Vấn đề tình cảm của ông chủ bọn họ có thể nói năng bừa bãi sao? Chưa kể còn là nói ngay trước mặt, tên này đúng là ngại bản thân sống quá lâu nên muốn tìm chút cảm giác kích thích đây mà.



May mắn Cố Thịnh không thèm để ý, chỉ có Kiều Hạ Linh mỉm cười nhìn Mạc Nhan qua gương khiến cho hắn ta lạnh cả sống lưng.

Căn biệt thự sa hoa dần dần hiện ra trước mắt, Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh đi vào bên trong, trước khi vào nội sảnh, bọn họ sẽ được phát mặt nạ để giấu mặt, này cũng là một trong những tiêu chí của buổi đấu giá lần này, chỉ làm từ thiện, không kể công lao.

Mục tiêu đặt ra thì hay thật đấy mà tổ chức thì chẳng ra sao, cô đã quan sát kỹ lưỡng, nói là mặt nạ nhưng trên mỗi chiếc đều có một góc nhỏ in chữ viết tắt tên của từng người, này không nhìn kỹ rất khó phát hiện ra nhưng hiển nhiên nó là cách để mấy người ở nơi này nhận ra nhau.

Chưa kể trên ngực mỗi người đều có một bông hoa, đủ màu sắc và chủng loại, về phần tiêu chí phân biệt thì cô không được rõ ràng cho lắm.

Mở màn chỉ là những lời chào hỏi sáo rỗng, ai ai cũng treo trên mình gương mặt tươi cười đi kết giao khắp nơi, ngay cả khi ghét nhau đến cùng cực, đôi mắt bắn ra từng tia lửa giận ngút trời vẫn phải mang mặt nạ mà nặn ra nụ cười.

Kiều Hạ Linh nhàm chán ngồi xuống uống rượu một mình, ăn chút đồ ngọt để giết thời gian, dù sao mục đích hôm nay đến đây không gì khác ngoài làm vật trang trí tạm thời.

Tiết mục đặc sắc nhất có lẽ chính là buổi bán đấu giá các vật phẩm quý giá để lấy phần trăm khuyên góp từ thiện, đáng tiếc Kiều Hạ Linh không có hứng thú với mấy món đồ này nên tìm lý do lười nhác ngồi ở một góc, với lại nếu cô đoán không nhầm thì lát nữa một trong hai tên ngốc kia sẽ đến theo lệnh của Cố Thịnh để đưa cô về trước.

Hơi tiếc là thay vì phải đối mặt với cái tên miệng nhanh hơn não như Mạc Nhan thì Cố Thịnh lại phái Đình Thủy đến đưa cô về nhà, xem ra đối với cô, hắn vẫn có phòng bị nhất định. Mà không sao, thứ cô có không thiếu là thời gian, cứ từ từ xem ai có đủ kiên nhẫn hơn thôi.

Rời khỏi biệt thự được một đoạn thì chiếc xe đã dừng lại, đằng trước hình như mới xảy ra tai nạn, hai chiếc xe đâm nhau nát bét, một người trong số đó vất vả lắm mới đi ra được ngoài xe. Người đó có vẻ bị thương rất nặng, anh ta cố gắng tiến đến chỗ của bọn họ, đưa tay ra làm dấu hiệu cầu cứu.

Đình Thủy và Kiều Hạ Linh nhanh chóng đi xuống, người đó có vẻ mừng rỡ, tăng nhanh bước chân đi đến, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không phát được ra tiếng, sau đó mất sức mà ngã xuống.

Kiều Hạ Linh chạy vội đến đỡ người đó dậy, đang định vạch áo của người đó ra thì tay đột ngột bị giữ lấy, bên cổ là họng súng lạnh băng.

“Lùi lại ngay nếu không tao sẽ bắn chết cô ta.”

Đúng lúc này, một người áo đen khác mai phục ở trong đám hỗn loạn khi nãy chạy ra chĩa súng về Đình Thủy nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị đá văng cả người lẫn súng.

“Đứng yên nếu không tao sẽ bắn.”

Tên còn lại dí súng vào đầu của Kiều Hạ Linh đe dọa. Kiều Hạ Linh sợ hãi, mắt trắng bệch không còn chút máu nào, cơ thể run lẩy bẩy, giơ tay đưa về phía Đình Thủy cầu cứu:

“Cứu... Cứu tôi với...”

Đình Thủy đứng yên không động, nhìn chằm chằm về phía của tên đó như muốn ăn tươi nuốt sống làm hắn ta đắc ý cười lớn:

“Nếu không muốn tình nhân nhỏ của ông chủ mày gặp chuyện thì mau lùi lại.”

Nói xong hắn ta còn có ý di chuyển khẩu súng, từ thái dương đến cổ, sau đó từ từ trượt xuống, ánh mắt hiện rõ vẻ tham lam không thể che dấu.



Kiều Hạ Linh phối hợp theo hắn, nhắm chặt hai mắt, mí mắt run lên sợ hãi.

Đình Thủy: “...” Cô Kiều đây là muốn làm diễn viên chuyên nghiệp sao?

Tên áo đen phía sau có vẻ mới chơi đã nghiện, không chỉ càng ngày càng đưa súng xuống thấp đến gần hai bên ngực cô mà mồm miệng còn không biết sạch sẽ phát ngôn bừa bãi.

“Cô em yên tâm đi, một lúc nữa thôi, tôi sẽ thay tên Cố Thịnh đó hầu hạ cô em đến dục tiên dục tử.”

Pặc...

Sợi dây lí trí đứt thành mảnh nhỏ, Kiều Hạ Linh cười như không cười, ánh mắt hung ác, cô đập mạnh đầu về phía sau làm hại tên kia mất đi thăng bằng, sau đó nhanh chóng bẻ ngược tay tên đó lại làm khẩu súng bay ra xa.

Tên kia khó tin nhìn Kiều Hạ Linh, hai mắt mở lớn trợn tròn.

“Cô...”

“Cô cái gì mà cô? Tên Cố Thịnh đó thì thôi đi, ít nhất dáng vẻ còn tạm chấp nhận được, còn ông, không tự soi gương xem đã đáng tuổi ông nội bổn cô nương chưa mà còn...”

Kiều Hạ Linh giơ chân đá xuống liên tục vào hạ bộ tên kia làm hắn ta thống khổ rên rỉ.

“Rác rưởi. Dùng loại người này đến đối phó tôi, đầu có bọn chúng bị nước vào sao?” Kiều Hạ Linh ghét bỏ vứt chiếc giày mình vừa mang ra xa, chân trần đi vào trong xe.

Đình Thủy nhìn bộ dạng thảm không nỡ nhìn của tên đó mà thầm nuốt một ngụm nước bọt. Kiều Hạ Linh đây cũng quá là dũng mãnh đi, thứ kia bị đối xử như thế e là phần đời còn lại coi như phế hoàn toàn.

Hắn ta lấy ra điện thoại của tên kia để báo tin, về phần kẻ còn lại đã bị hắn hôn mê bất tỉnh. Chuyện ở bên này đã xong, giờ chỉ còn đợi tin tức tốt của ông chủ nữa thôi.

Trong xe, Kiều Hạ Linh cảm giác càng ngày càng nóng, gương mặt đỏ ửng khó hiểu, cô lắc đầu thầm kêu không ổn, lấy ra bông hoa cài trên ngực ngửi thử, ngay lập tức đã giận đến tím tái rống lớn:

“Cố Thịnh khốn kiếp, sau này tôi nhất định sẽ bỏ thuốc rồi nhét anh vào chuồng heo.”


Đình Thủy rùng mình nhìn lại, hắn cũng bắt đầu nhận thấy bản thân có điểm bất thường, trong lòng kêu khổ không ngừng, lấy ra điện thoại báo cáo tình hình với ông chủ.


Hắn không dám tiếp tục lái xe, chỉ có thể gọi người đem hai chiếc xe đến đây đón bọn họ về.


Cố Thịnh nhận được tin tức, gương mặt giận dữ đá bay người dưới chân, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy liếc nhìn đám người kia rồi ra lệnh với thuốc hạ.


“Chăm sóc bọn chúng cho tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK