• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Mặc Lan về đến nhà đã là nửa đêm, toàn thân từ trên xuống dưới toàn mùi rượu.

Đinh phu nhân trong lòng ghét bỏ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức niềm nở, quan tâm hỏi han: “Con về rồi đấy à? Có mệt không? Mau, dì Lam đi pha cho con bé canh giải rượu đi.”

Người tên dì Lam theo lệnh nhanh chóng chạy vào bếp, loay hoay một lúc mới cầm một bát canh ra, nào ngờ Đinh Mặc Lan không những không cảm kích còn vươn tay hất đổ nó đi, bộ dạng hống hách, liên tục lấy tay chỉ vào Đinh phu nhân nói những lời khó nghe:

“Sao nào? Không phải trước đó ghét bỏ tôi xuất thân thấp kém, làm mất mặt cái cái nhà này, giờ thấy tôi đổi đời lại giả vờ ân cần lấy lòng à? Tôi nói cho bà biết, muộn rồi, dù bà có làm gì cũng không thay đổi được đâu.”

“Con nói vậy là có ý gì? Mẹ chỉ là...” Đinh phu nhân hốt hoảng cầm lấy tay của Đinh Mặc Lan muốn giải thích thêm nhưng cô ta lại lạnh lùng phất tay, kiêu ngạo tuyên bố: “Ngày tôi bước được vào Kiều gia cũng là ngày mẹ con các người sẽ phải cút khỏi cái nhà này.”

Đinh Ngọc mím môi từ trong phòng đi ra, cầm lấy tay mẹ mình an ủi, đôi mắt liếc nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đinh Mặc Lan, ghen ghét và giận dữ khiến cho cô ta gần như mất đi lý trí.

Đúng như những gì người phụ nữ kia nói, Đinh Mặc Lan và bọn họ vốn không thể cùng sống chung dưới một mái nhà.

Ban đầu cô vẫn còn do dự, cho rằng dù gì bọn họ cũng là người một nhà, trước đó mẹ con cô có đối xử không tốt với Đinh Mặc Lan thì khoảng thời gian này đã cố gắng rất nhiều để bù đắp, nếu vậy khi Đinh Mặc Lan gả vào Kiều gia hai người họ cũng được thơm lây.

Nhưng dựa vào những lời Đinh Mặc Lan vừa nói thì có vẻ chỉ có cô suy nghĩ ngây thơ.

Nếu đã như vậy, đừng trách chị gái đây độc ác, có trách thì trách cô quá vô tình, lại nhẫn tâm đối xử với người đã vươn tay cưu mang mình.


“Ngọc, những gì con bé nói là thật sao? Nếu nó thật sự làm vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”

Đinh Ngọc nắm lấy tay mẹ mình vỗ nhẹ, ra hiệu cho bà không cần lo lắng.

“Mẹ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Bởi lẽ đời này Đinh Mặc Lan đừng hòng gả được vào Kiều gia.

Đinh Ngọc về phòng, gửi tin nhắn cho người phụ nữ thần bí kia, nội dung chỉ có vẻn vẹn ba chữ: “Tôi đồng ý.”



Sáng hôm sau, Đinh Mặc Lan tỉnh rượu, vò đầu cầm lấy điện thoại thì nhận được tin nhắn của một người lạ mặt, trong đó có hình chụp của Kiều Thanh và Lạc Linh cùng nhau vào khách sạn.

Việc này cô gặp không ít, bởi lẽ hai người đó vẫn thường xuyên đi ăn với đối tác, cái quan trọng ở đây là hai người đó đang lén lút hôn nhau trong góc khuất.

Đinh Mặc Lan tức giận ném văng điện thoại vào tường.

Bảo sao Kiều Thanh lại năm lần bảy lượt từ chối cô, hóa ra là bên cạnh luôn có hồ ly tinh theo kèm.

Cốc... Cốc...

“Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống ăn sáng.”

“Tôi biết rồi.”

Đinh Mặc Lan ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt khó chịu thấy rõ, Đinh lão gia nhìn con gái không vui liền tò mò hỏi: “Hôm nay con sao thế? Trong người không khỏe à?”

“Chưa biết chừng là do Kiều tổng chê em gái có tuổi rồi nên không thèm để ý đến đó.” Đinh Ngọc bâng quơ nói.

Đinh Mặc Lan thẹn quá thành giận, đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt của cô ta hét lên: “Thứ đồ đàn bà không gả được ra ngoài như chị thì có tư cách gì nói tôi? Bữa này tôi mệt rồi, không muốn ăn, các người cứ từ từ mà thưởng thức.”

Đinh lão gia thấy con gái nhỏ bỏ đi, ánh mắt trách cứ nhìn sang con gái lớn: “Con nói linh tinh cái gì đấy? Tình cảm của bọn nó rõ ràng rất tốt.”

Đinh Ngọc bĩu môi, quét mắt về phía sau một lúc, thấy Đinh Mặc Lan vẫn chưa đi mới lấy điện thoại ra đưa cho cha Đinh xem.

Trong máy là hình chụp trộm người phụ nữ kia đã bí mật gửi cho cô, là ảnh của Kiều Thanh và một cô gái trẻ khác cùng nhau đi mua quần áo.

Mặc dù là hình chụp lén nhưng vẫn có thể nhìn ra được người trong hình là Kiều Thanh.



Đinh Mặc Lan vừa đi ra đến cửa, thấy vậy liền xông đến, cướp lấy điện thoại trên tay của Đinh Ngọc cầm lên xem.

Khoan đã, cô gái này cô ta đã hình thấy ở đâu rồi thì phải.

Cô ta vội vã thay quần áo ra cửa, đến điểm hẹn gặp mặt Kiều Mai.

Kiều Mai nhìn ảnh chụp, ngay lập tức có phản ứng, vỗ bàn nói:

“Là cô ta.”

“Con quen nó sao?”

“Chính là người phụ nữ con đã kể với mẹ lần trước. Cô ta là bạn tốt của thư ký Lạc, trước kia con đi dự tiệc bị cô ta bắt nạt, Lạc Linh khi đó còn đứng ra giúp cô ta nói chuyện.”

Bàn tay để bên dưới của Đinh Mặc Lan nắm chặt lấy sườn váy.

Được lắm, vậy là không chỉ có một con hồ ly tinh mà còn có tận hai con.

Không hổ là bạn thân, đến cả đàn ông cũng dùng chung được.


Hay lắm! Dám cướp đàn ông của Đinh Mặc Lan đây, cô ta sẽ cho bọn họ biết tay.


Đinh Ngọc từ cách đó hai bàn lấy di động ra báo cáo tình hình, đầu dây bên kia rất hài lòng, đồng ý chuyển tiền cho cô ta theo đúng giao dịch.


Khúc Lâm xoay điện thoại trong tay, vui vẻ hạ thêm một quân cờ.


Chiếu tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK