• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hạ Linh mở cửa, cúc áo thứ ba chưa được cởi hẳn ra, lơ lửng giữa chừng, như có như không lộ ra cảnh xuân bên trong. Cô mỉm cười đầy ma mị, chân trái giơ lên cọ nhẹ lên trên đùi của Cố Thịnh, tay không rảnh rỗi ôm chặt lấy cổ hắn không buông.

“Hít... Trắng quá...”

Nam phục vụ vừa đưa rượu đến phòng bên cạnh đi ngang qua vô thức mở miệng khen ngợi, Cố Thịnh quay đầu, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

Tên kia bị dọa sợ, đẩy xe chạy trối chết.

Cố Thịnh hít thở có chút không thông, tức giận trừng mắt nhìn tiểu yêu tinh trước mắt, thầm mắng tiểu yêu tinh càng ngày càng không chịu nghe lời, rõ ràng có hắn rồi còn ngang nhiên câu dẫn người đàn ông khác ngay trước mặt hắn. Đáng phạt...

Nam nhân thẳng thừng kéo người phụ nữ vào trong, nhưng dù cho tức giận thì lực đạo trên tay vẫn rất nhẹ, không muốn để cô bị thương.

Cánh cửa đóng sầm lại, nam nhân đè người trong lòng lên cửa hôn tới tấp, nụ hôn bá đạo không có chút kỹ xảo nào, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy mà gặm cắn.

Hắn muốn chiếm đoạt người này, điên cuồng bắt lấy, giam cầm cô ấy lại, không cho ai nhìn thấy, vĩnh viễn chỉ có thể bên hắn.

Kiều Hạ Linh bị hôn đến quên cả thở, bàn tay loạn xạ đánh loạn trên cơ ngực rắn chắc. Nhìn gương mặt bị bản thân hôn đến đỏ ửng, Cố Thịnh thỏa mãn dứt môi, gõ nhẹ lên mũi cô, sủng nịch nói:

“Ngốc. Không biết phải dùng mũi hả?”

Nói xong hắn lại lần nữa hôn xuống, có điều nụ hôn này trở nên dịu dàng hơn hẳn. Mỗi một ngóc ngách trong miệng đều được đầu lưỡi giảo hoạt của ai kia chăm sóc hết một lượt, đến nỗi cả linh hồn gần như bị hút ra theo.

“Còn không phải do kỹ thuật hôn của Cố tổng nát quá hay sao? Nhìn xem, anh gặm môi tôi sắp thành quả táo sứt bị sưng rồi này.” Kiều Hạ Linh chỉ vào môi mình oán trách. Thân người run lên một cái, mềm oặt dựa vào tường nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Mẹ kiếp, tên Cố Thịnh chết tiệt tự dưng dịu dàng như vậy làm gì? Cô bị hôn đến nhũn cả chân ra rồi đây này, may mà còn giữ lại chút liêm sỉ, nếu không chả biết bị cuốn theo tên này từ bao giờ nữa.

Cố Thịnh tỏ vẻ không cảm nhận được điều gì khác thường, chỉ thuận tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh kéo gần lại, đáy mắt tỏa ra ý cười nồng đậm.

Kiều Hạ Linh trong giây lát gần như bị mê hoặc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, cô vờ cúi đầu để tránh đi ánh mắt của nam nhân, bận rộn cởi đi từng cúc áo của hắn.

Cố Thịnh cầm lấy tay cô, nét mắt lộ ra nét nguy hiểm cảnh báo:

“Em có biết bản thân đang làm gì không?”

Kiều Hạ Linh liếm môi, rướn người ngậm lấy vành tai của Cố Thịnh cắn nhẹ, không nhanh không chậm hít hà. Những ngón tay nhỏ xinh linh hoạt luồn vào trong chiếc áo sơ mi đen, từ eo di chuyển dần đến phần ngực rắn chắc, chậm rãi vuốt ve.

“Xúc cảm tốt thật đấy.” Cô không tiếc lời khen ngợi.

Kiều Hạ Linh không ngừng trêu trọc, từ vành tai trượt dần xuống phần cằm cương nghị, kéo một đường thật dài xuống cổ mà cắn mút, ở vị trí nhấp nhô bên dưới, không nặng không nhẹ cạ phần răng nanh của mình vào trêu đùa.

Cố Thịnh hít một hơi thật sâu, gầm lên một tiếng, hắn kéo cô đến trên giường, đè người xuống, những nụ hôn rải rác đầy dục vọng không ngừng rơi vãi trên cơ thể xinh đẹp trước mắt, để lại những dấu vết chỉ duy thuộc về mình hắn.

Nam nhân vuốt ve cơ thể của cô, bàn tay tiếp xúc với không khí quá lâu mang theo hơi lạnh man mác làm cơ thể Kiều Hạ Linh run nên ngay khi vừa đụng chạm, cô khó chịu cựa người nhưng lại làm nơi nào đó gợi nên phản ứng.

Kiều Hạ Linh cười một cách giảo hoạt, nhích người lên trước một chút lại một chút, mỗi lần lại không ngừng trêu chọc con sói đang đói khát, lộ ra ánh mắt mê hoặc đến tận xương, dụ dỗ người khác phạm tội.



Cố Thịnh cầm lấy chân cô kéo lại, gác lên vai, há miệng cắn xuống phần bắp chân non mềm, cắn xong còn chưa đã liếm láp một hồi.

Đột nhiên, tay hắn động vào thứ gì đó, cúi người xuống xem, gương mặt tươi cười bỗng chốc đen kịt như trời quang mây tạnh đột ngột kéo mây đen đến, sấm chớp nổ đùng đùng, âm u một cách đáng sợ.

Chiếc váy đen bó sát vừa được Kiều Hạ Linh mặc đến quán bar bị vứt tùy ý trên giường, đáng nói thứ nằm ngay dưới nó kìa. Áo khoác của đàn ông, hơn nữa còn là tên có ý đồ xâm phạm đến người của hắn. Để vậy là có ý gì?

Quấn quýt không rời sao? Đúng là nực cười.

Kiều Hạ Linh giảo hoạt nở nụ cười, chân trần đá vào ngực hắn không ngừng xoay tròn, khiêu khích nhìn lại.

Cố Thịnh nhìn cô rồi lại nhìn vật thể bị cuộn tròn bên dưới, cảm thấy giở khóc giở cười, hắn còn nói bình thường nhóc con này như mèo nhỏ sợ sệt, hắn chủ động chút là chạy, hôm nay sao lại tự mình dâng lên đến cửa như vậy. Hóa ra là đã tính kỹ bước này.

“Cố tổng có việc gì sao? Cớ gì lại không tiếp tục thế?”

Tình dục phút chốc bị dập tắt phân nửa, Cố Thịnh cởi áo khoác ngoài, bọc cô lại một cách kín kẽ, sau đó gọi điện cho cấp dưới đến thu thập hiện trường.

Dù rằng hôm nay mèo nhỏ rất chủ động nhưng đây lại không phải thứ hắn cần, vẫn là để khi khác.

Kiều Hạ Linh bật cười thành tiếng, thú vị nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ kia lên tiếng yêu cầu:

“Kim chủ đẹp trai ơi, tiểu tình nhân của ngài đói mất rồi.”

“Muốn ăn gì?”

Kiều Hạ Linh chớp mắt vô tội đáp:

“Người ta không kén ăn mà.”

Hai người thay quần áo xong liền đi đến nhà hàng năm sao gần đó tùy tiện gọi món.

Nhà hàng này rất nổi tiếng ở Giang thành, người bình thường muốn đặt bàn phải hẹn trước cả nửa tháng nhưng người có thân phận giống như Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh lại không cần bởi lẽ họ có bao phòng riêng biệt.

Có điều tâm trạng hôm nay của Kiều Hạ Linh rất tốt, cô muốn ngồi ở dưới sảnh để hưởng thụ không khí, vì thế mới có một màn khôi hài trước mắt xảy ra.

“Cố đại tổng tài vậy mà lại ngồi ở đại sảnh ăn sao? Nếu không có bao phòng riêng thì có thể nói với tôi một câu, đảm bảo cho anh phục vụ tốt nhất ở đây.” Trần Hải Nam khinh bỉ nói, trên tay còn không ngừng huơ huơ thẻ vip như đang khoe khoang.

Kiều Hạ Linh đơn giản cảm thấy tên này đi ra ngoài đường mà quên lắp não, nghe nói công phu dỗ phụ nữ tốt lắm mà, sao đến lúc giao thiệp với đàn ông lại biến thành cái tên đầu óc ngu xi tứ chi phát triển luôn rồi.

Cố Thịnh là ai, người như vậy mà không có thẻ vip ở đây, bộ nhà hàng này không cần tiếp tục mở hay gì.

Cùng chung quan điểm còn có người đứng bên cạnh của Trần Hải Nam, cô ta kéo tay áo của chồng, nháy mắt ý bảo không nên nhiều lời, bản thân lại nở nụ cười ngoại giao tiêu chuẩn về phía người đàn ông không hề nhúc nhích từ nãy đến giờ giải thích:

“Thật xin lỗi Cố tiên sinh, anh ấy hôm nay uống say rồi, mong ngài thông cảm. Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước.”



Cố Thịnh không nói mà chỉ tùy ý gật đầu coi như đồng ý.

Kiều Hạ Linh khinh bỉ cười thành tiếng, tuy không lớn nhưng đủ để hai người kia đều nghe thấy.

“Vị tiểu thư đây có chuyện gì buồn cười sao?” Trình Nhã Hân lễ phép hỏi lại, có điều giọng điệu lại đặc biệt lạnh lẽo.

“Tôi cười chuyện gì cô có thể cấm được à?”

Trần Hải Nam nghe thấy như vớ được vàng, hắn còn đang tính cứu vớt hình tượng của mình thế nào trước mắt vợ, giờ Kiều Hạ Linh lại tự động đưa đến cửa, vậy thì đừng trách hắn không khách sáo.

“Cố tổng chiều tình nhân thật đấy, thể loại này đổi lại là tôi sẽ không dám mang ra khỏi cửa đâu.” Hắn lớn giọng nói, đã vậy còn cố ý nắm lấy vai của Kiều Hạ Linh như thể sợ mọi người không biết tình nhân trong miệng hắn là ai.

Rắc...

Trong lúc chưa ai kịp phản ứng, Trần Hải Nam đã rên lên đau đớn, nằm dục dưới sàn mà người ra tay không ai khác chính là người hắn vừa mở miệng chào phúng.

“Tôi lần trước có nói là bản năng phòng vệ của mình rất mạnh chưa nhỉ, nếu chưa thì lần này tôi xin đính chính lại nhé.” Kiều Hạ Linh nhếch môi cười, đáy mắt tỏa ra sát khí nhàn nhạt, xoay cổ tay vận động, dư quang liếc nhìn đám người xung quanh.

“Cố tiên sinh chuyện này...”

Đôi mắt lạnh căm không một chút cảm xúc nhìn Trình Nhã Hân, khi quay đầu đến chỗ của Kiều Hạ Linh lại trở nên ấm áp và có tình người hơn hẳn.

“Xong rồi thì ăn đi.”

Cố Thịnh tình tĩnh cắt bò bít tết, cắt xong liền đẩy về phía đối diện, bản thân lại tiếp tục phần việc trên dĩa của mình, đáy mắt không thèm nháy đến một cái như thể hai kẻ khi nãy đối với hắn không khác gì mấy con ruồi ồn ào bay ngang qua, căn bản là không có ảnh hưởng gì.

Trình Nhã Hân kêu người dìu Trần Hải Nam ra ngoài, căm tức ra lệnh:

“Chúng ta đi.”

“Sao khi nãy anh không bảo vệ em? Biết người ta sợ lắm có biết không?” Kiều Hạ Linh đi đến, gác chân ngồi trên đùi nam nhân, chu môi oán trách.

Cố Thịnh đưa một miếng thịt đến bên môi cô, đến khi Kiều Hạ Linh mở miệng ngậm lấy mới thản nhiên trả lời:

“Không phải đây là điều em muốn sao? Thử thách xem tôi đây có đủ thô hay không?”

“Vậy thì Cố tổng, ngài có chấp nhận thử thách từ tình nhân của ngài không đây?”


Cố Thịnh cúi sát xuống vành tai mẫn cảm, như cười như không nói nhỏ:


“Tôi thô hay không em thử mấy lần rồi còn gì.”


Kiều Hạ Linh đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.


Tên này rõ ràng là đang xuyên tạc ý nghĩa trong câu nói. Cái cô nói chính là đùi của kim chủ có đủ thô hay không chứ ai nói đến cái thứ xấu xí chỉ biết hành hạ người ta kia chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK