• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Nhã Diệp Nhi đã được gọn gàng tiễn đi, mọi người cũng theo đó giải tán, sau đó ít lâu, một chiếc xe dừng lại trong sân, tiếp đó một đội ngũ trông có vẻ chuyên nghiệp tiến tiến vào.

Người đứng đầu là một cô gái khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tuy nhiên làn da được bảo dưỡng khá tốt nên thoạt nhìn trẻ hơn nhiều. Anna đến gần Kiều Hạ Linh, đưa tay ra chào hỏi:

“Xin chào. Hôm nay tôi sẽ là thợ trang điểm cho cô.”

Kiều Hạ Linh: “...” Nếu nhớ không nhầm thì cách đây chưa đến một tiếng cô mới tiễn một đám người tự xưng là thợ trang điểm đến đây để gây hấn thì phải.

Mạc Nhan bên cạnh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:

“Đây mới là đội ngũ mà cậu chủ đã chuẩn bị cho cô. Anna, chuyên gia trang điểm đẳng cấp thế giới cùng đội ngũ của cô ấy.”

Anna gật đầu tỏ vẻ cảm ơn vì sự giới thiệu tận tình của hắn.

Kiều Hạ Linh nghe xong liền vui vẻ đáp lại, không biết vô tình hay cố ý mà xoa nắn lòng bàn tay của Anna, lộ ra nét tò mò, ánh mắt thâm thúy nhìn người người phụ nữ trước mắt, đặt ra câu hỏi:

“Cô thật sự chỉ là thợ trang điểm à?”

Anna vẫn cười tươi như thường, thành thục đáp trả.

“Trước đây có làm thêm một vài công việc tay chân nên lòng bàn tay có hơi vài vết chai, nếu điều này làm cô bận tâm thì cho tôi xin lỗi.”

Kiều Hạ Linh thản nhiên cười, không hỏi thêm điều gì nữa.

“À đúng rồi, sao hôm nay có tiệc mà không chịu nói trước với tôi một câu vậy?”

“Cậu chủ nói nếu nói với cô, tám mươi phần trăm cô sẽ trốn, mười phần trăm giả bệnh, còn lại có khả năng sẽ ăn vạ không chịu đi. Cậu ấy còn nói bản thân dễ mềm lòng, sợ không chịu nổi dụ hoặc nên đã đi trước.” Mạc Nhan dáng đứng thẳng tắp, tường thuật lại.

Kiều Hạ Linh: “...”

Khụ... khụ…

Tên Cố Thịnh này còn hiểu cô đấy chứ! Tiệc tùng giới thượng lưu gì đó mới nghe thôi đã thấy không có gì hay ho rồi. Có điều không ngờ được là bố già tàng cô hơn hai mươi năm, chưa một lần cho phép cô tham dự, ấy vậy mà giờ vẫn thoát không khỏi được móng vuốt của ai đó.

Còn nữa, dễ mềm lòng là cái gì vậy hả? Tên đó dễ mềm lòng thì liên quan gì đến việc cô cùng hắn đi dự tiệc chứ? Đúng là không thể hiểu nổi.

Trang phục mà hôm nay Kiều Hạ Linh mặc là một chiếc váy dạ hội màu đen, ôm sát eo và xòe ra ở dưới chân, vừa vặn tôn lên được tất cả đường cong của cơ thể.

Cổ áo cũng được thiết kế rất tinh tế, xẻ vừa đủ chứ không quá sâu, kèm theo đó là một chiếc dây chuyền bằng đá Sapphire màu xanh dương. Bộ váy không hở hang, so với những bộ cánh thịnh hành gần đây còn được xem là khá an toàn, có điều mặc trên người của Kiều Hạ Linh lại mang theo nét rất riêng, vừa quyến rũ lại có phần ma mị khó lòng tả xiết.

“Oa... Trông cô tuyệt quá!” Anna không tiếc lời khen ngợi.



Kiều Hạ Linh tinh ý phát hiện trên phần đuôi váy còn được gắn vài viên đá Ruby màu huyết bồ câu trông rất bắt mắt, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Tuy không có rành về thời trang nhưng cách đính đá Ruby màu huyết bồ câu vào chân váy này ngược lại cô rất có ấn tượng. Nếu nhớ không nhầm thì đây là sở thích của một nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu thế giới với bộ sưu tập đá Ruby cực khủng.

“Bộ váy này là cô đã chuẩn bị?”

Anna lắc đầu phủ nhận.

“Mỗi một chi tiết từ chất liệu vải may, kích cỡ viên đá hay màu sắc đều do đích thân Cố tổng lựa chọn và gửi về chỗ ngài Harry để ông ấy thiết kế gấp gáp trong vòng nửa tháng. Toàn bộ chiếc váy đều dựa theo sở thích lẫn số đo ba vòng của Kiều tiểu thư để thiết kế. Nói không ngoa nhưng đây chính là chiếc váy dạ hội có một không hai dành tặng riêng cho cô đấy!”

Anna vừa dứt lời, trong mắt của mỗi nữ nhân ở đây đều toát ra vẻ hâm mộ tràn trề, đổi lại là họ, nếu được ai đó tặng cho một chiếc váy như vậy thì cho dù kêu họ lấy người đó ngay lần gặp mặt đầu tiên thì họ cũng nguyện ý.

Kiều Hạ Linh lộ ra biểu cảm phức tạp nhìn bộ váy vừa vặn đến từng centimet đang mặc, trầm mặc một lúc lâu không nói, cô không rõ cảm xúc hiện tại của bản thân là gì.

Nói không cảm động là giả nhưng nếu là yêu thích thì chưa đến mức. Dù sao quan hệ giữa cô và Cố Thịnh chỉ là tình nhân trên danh nghĩa, hết thời gian bọn họ sẽ đường ai lấy đi, không còn chút liên hệ nào cả.

Trong đầu đột nhiên lại vang lên câu nói của Cố Thịnh hôm qua, gương mặt cũng theo đó trở nên đỏ ửng, cô mất tự nhiên quay đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục kêu Anna trang điểm giúp mình.

Chuyện chiếc váy này cứ để sau đi, cô sẽ tìm thời cơ nói lại với Cố Thịnh, vấn đề quan trọng hiện tại chính là buổi tiệc kia. Cố Thịnh nếu đã cất công chuẩn bị cho cô như vậy thì cô cũng không thể làm tên đó thất vọng được, chờ mà xem, cô sẽ tặng cho hắn một món quà bất ngờ đến không thể nào bất ngờ hơn.

Sau khi thay trang phục và làm tóc, Anna cho người đem đến một chiếc hộp nhỏ, khi mở ra, bên trong là một đôi giày cao gót rất sang trọng với màu đen huyền bí.

“Ý cô là tôi phải đi thứ này đến đó?” Kiều Hạ Linh chỉ vào chiếc giày cao gót kia hỏi lại.

“Cô có gì không vừa ý ạ? Thứ này cũng là do đích thân ngài tổng giám đốc chọn lựa theo cỡ chân của cô và đặt người làm riêng đó ạ.” Anna nhìn cô, vừa cười vừa nói đáp.

“Có thể đổi sang thứ khác thấp hơn được không? Tôi đi không quen đôi giày cao thế này.”

Phụt...

Mạc Nhan phì cười thành tiếng.

“Cậu cười cái gì?”

“Không có gì.”

Hử?

Kiều Hạ Linh quắc mắt nhìn lại, ngay lập tức dọa Mạc Nhan lạnh sống lưng, người đứng thẳng tắp, thành thật khai báo.

“Tôi đang nghĩ đến việc tên Đình Thủy nhận xét về cô không sai.”



“Ồ! Anh ta nhận xét gì về tôi?”

Kiều Hạ Linh ngồi yên để người hội trợ giúp cô đeo vòng cổ, dư quang vẫn quét về phía Mạc Nhan nghe câu trả lời.

“Tên đó nói cô nhất định sợ đau chân nên không đi.”

Phập...

Kiều Hạ Linh nghe thấy có cái gì đó bay đến trúng tim đem thì phải.

Vốn dĩ là cô không ngại nhưng ai bảo đôi giày cao thế làm gì? Ước lượng thôi đã khoảng gần mười lăm phân rồi, nghĩ đến đã thấy xót cho đôi bàn chân ngọc ngà được tạo hóa ban tặng.

“Còn tôi thì cược với hắn là do cô lùn nên nhất định cô sẽ đi.” Mạc Nhan cười hì hì nói tiếp.

Kiều Hạ Linh: “...”

Mệt cô kia nãy còn khen tên này miệng mồm lanh lợi, giờ thì hay rồi, quay lại phản tác dụng luôn, chỗ nào lanh lợi, là thúi hoắc mới đúng.

Cô cao cũng hơn một mét sáu đó, có lùn đâu, có trách thì trách thuộc hạ lẫn chủ cùng một giuộc với nhau, khi không cao đến như vậy làm gì? Gần một mét chín, chỉ tổ tốn cơm tốn vải.

“Nể tình Cố Thịnh đã cất công lực chọn, tôi đây đi là được chứ gì.”

Kiều Hạ Linh xỏ đôi giày vào, mấy bước đầu còn không quen nên có chút ăn không tiêu, không đứng vững được, nhưng thêm vài bước nữa thì quen thuộc hơn, nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện được dáng đi có vấn đề gì cả.

“Đi thôi.”

Mạc Nhan lái xe chở cô đến bữa tiệc, nơi tổ chức là một nhà hàng năm sao đẳng cấp quốc tế. Nơi này tập hợp tất cả các thế lực trung tâm của Giang thành, trong đó còn có không ít các thiếu gia, tiểu thư đến với mục đích để tìm đối tượng kết hôn phục vụ cho sự nghiệp sau này.

Trong đại sảnh, Cố Thịnh như tỏa sáng giữa đám đông, đặc biệt là trong mắt của các vị tiểu thư trẻ tuổi. Người đàn ông hoàng kim mới ba mươi tuổi nhưng tài sản lẫn danh tiếng lại không thua gì đám lão già đã sáu, bảy mươi, thậm chí Cố Thịnh còn lọt vào danh sách kim chủ số một số hai tại nơi này.

Đáng tiếc hắn trước giờ luôn cô độc một mình, bất kể là nam hay nữ đều chưa từng thấy. Vì thế hắn cứ giống như một bông sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tỏa sáng rực rỡ trong thế giới thượng lưu mặt ngoài thì sáng chói bên trong lại thối nát này.

Mạc Nhan đến nơi thì đi cất xe để một mình Kiều Hạ Linh đi vào trước, ai ngờ cô vừa đi đến cửa đã bị bảo vệ ngăn lại, họ yêu cầu cô xuất trình thư mời nhưng thứ đó cô căn bản không có.


Đang lúc Kiều Hạ Linh chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi thì giọng nữ cao rống từ đằng sau đã truyền đến, giọng điệu muốn bao nhiêu mỉa mai thì có bấy nhiêu.


“Tránh ra. Đồ nghèo kiết xác.”


Cô ta đẩy Kiều Hạ Linh sang một bên, lấy ra thiệp mời của mình, hung hăng đi vào, lúc chuẩn bị đi qua cửa còn giả vờ “tốt bụng” quay lại nhắc nhở Kiều Hạ Linh một câu:


“Bữa tiệc này không dành cho những kẻ thấp kém.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK