• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hạ Linh cười chán liền buồn ngủ, trong lúc mơ màng, cô cảm thấy vị trí bên cạnh giống như lún xuống một đoạn, đã vậy còn có một con muỗi không có ánh mắt cứ quấy rầy cô ngủ.

Bốp...

Kiều Hạ Linh tát một cái lên mặt, muốn đánh bay con muỗi kia đi nhưng nó rất giảo hoạt, vừa nghe thấy tiếng gió đã lập tức bay qua chỗ khác hành động.

Cứ vài lần như thế, cô cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, mở choàng mắt, chỉ thấy tên đàn ông nào đó đang dùng ánh mắt như nhìn một tên hề, tay chống xuống giường, từ trên cao nhìn xuống.

“Anh... Anh vào đây bằng cách nào?”

Cô nhớ đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà, tên này làm sao mà vào được? Không lẽ là leo cửa sổ?

Kiều Hạ Linh quay đầu nhìn lại, cửa sổ vẫn nguyên vẹn, rèm cửa không chút tổn hại. Vậy tên này làm cách nào mà…

“Anh dùng chìa khóa dự phòng vào đây hả? Có biết thứ gì gọi là riêng tư không vậy? Thật là...” Kiều Hạ Linh vô cùng tức giận, giơ nanh múa vuốt như muốn cào rách gương mặt của tên nam nhân không có tý nhân quyền nào này.

“Tôi không cần thứ đó.” Cố Thịnh chắc như đinh đóng cột nói.

Hừ! Nói cứ như mình giỏi lắm ấy, không cần thứ đó, vậy anh làm sao mở cửa để vào đây? Không lẽ đi xuyên tường à?

“Vậy anh vào bằng cách nào?” Kiều Hạ Linh mỉa mai hỏi.

“Đừng có không phục, mấy thứ khóa này từ năm mười tuổi tôi đã có thể bẻ rất thành thạo.”

“Nói cứ như anh là tên trộm ấy.” Nói xong cô liền vội vã che miệng.

Khuôn mặt điển trai của Cố Thịnh sầm lại, đôi mắt bén nhọn nhìn cô.

Kiều Hạ Linh nhìn hắn như đáng tức giận, mím chặt môi, tên này không phải vì cô lỡ lời mà giận thật đó chứ?

Kiều Hạ Linh giật giật góc áo sơ mi của Cố Thịnh, đôi mắt ngập nước nhìn hắn như thỏ con nhỏ mới bị khi dễ: “Tôi lỡ lời, anh đừng giận mà!”

Sắc mặt của Cố Thịnh vẫn không tốt hơn chút nào, đã thế còn càng ngày càng kém, Kiều Hạ Linh thấy vậy gấp đến độ xoay mòng mòng, mọi lần chiêu này vẫn có tác dụng nhất định, sao lần này lại mất linh rồi?

Phải làm sao? Phải làm sao đây?

Kiều Hạ Linh luống cuống, chỉ có thể ôm chặt lấy eo của Cố Thịnh giải thích một cách lộn xộn.

“Khi nãy là tôi không phải, nhưng tôi không cố ý nói anh là trộm đâu mà là... là... Ý tôi là anh rất lợi hại, mấy cái khóa này sao có thể cản nổi bước đi của anh đấy chứ? Có khi bọn chúng còn bị sắc đẹp ngút ngàn của ngài cảm hóa mà tự động mở ra ấy.”



Kiều Hạ Linh len lén nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Cố Thịnh rất cổ quái. Thôi xong, lần này tâng bốc quá đà rồi, tên này sẽ không lại thẹn quá hóa giận xử tử cô ngay tại chỗ đâu nhỉ?

Trong lúc mèo nhỏ nào đó đang rối rắm tìm cách dỗ ngọt mình thì ai kia lại hưởng thụ vật nhỏ tự giác chui vào lòng cho hắn ôm mà không hề nhúc nhích, môi mỏng nhếch lên một nụ cười không rõ.

Lực tay trên eo đột nhiên trở nên mạnh hơn, Cố Thịnh ý vị thâm trường nhìn Kiều Hạ Linh nói:

“Lần sau muốn trốn thì trốn xa một chút.” Nếu không sẽ rất nhanh bị bắt lại đấy!

“Trốn? Trốn đi đâu? Trốn vào tim anh hả?” Kiều Hạ Linh đấm vào ngực của Cố Thịnh, đùa giỡn hỏi.

“Ý kiến không tồi, với thân hình này, tôi sẽ cố sức dành cho em một phần nghìn, thế nào?”

Một phần nghìn? Tên keo kiệt bủn xỉn này, nói gì thì cô và hắn đã có đến hai lần quan hệ xác thịt, thân mật đến mức đó rồi mà mới có một phần nghìn, đúng là hạng đàn ông vô lương tâm, bạc tình bạc nghĩa.

Hắn nắm lấy cằm cô, hơi thở từ khoang miệng của tên này truyền đến, không giống như mùi hôi mà cô đã trêu đùa trước đó mà có mùi của bạc hà, ngửi còn khá ổn, còn cả đôi môi kia nữa, nhớ lại lúc đó, nó không phải màu hơi thâm như vậy mà là màu đỏ, lại còn hơi sưng...

Tâm trí như bị mê hoặc, rướn lên hôn một cái thật mạnh vào môi của của người trước mắt, lúc cô chuẩn bị rời đi, Cố Thịnh ngay lập tức nắm lấy gáy cô kéo lại, làm sâu sắc hơn nụ hôn của cả hai.

Kiều Hạ Linh sực tỉnh, hai mắt mở lớn, gương mặt đỏ ửng khó hiểu, cô cố gắng đẩy Cố Thịnh ra nhưng vô dụng, tay chân như bị rút cạn hết sức lực, chỉ có thể để mặc người nam nhân này xâm chiếm từng tấc, từng tấc trong khoang miệng non mềm của bản thân.

“Đừng...”

Bên dưới truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến ý thức của cô rất nhanh đã thanh tỉnh, cô giữ lấy tay của Cố Thịnh, thấp giọng nỉ non.

Cố Thịnh hai mắt đỏ rực, thứ đồ bên dưới đã căng chặt chỉ chờ thời cơ bật ra giương oai, cơ bắp hắn gồng hết lên, gương mặt trở nên đặc biệt dữ tợn mà nhìn cô.

Kiều Hạ Linh đề phòng nhìn hắn, trong lòng lại thầm cầu nguyện cho cái mông của mình hôm nay có thể chịu nổi giày vò, nhưng mà không như những gì cô nghĩ, váy ngủ được một bàn tay to lớn trúc chắc kéo xuống, chỗ lõm xuống bên cạnh cũng đã đầy trở lại.

Cô bất ngờ nhìn Cố Thịnh đang bước xuống giường, buột miệng hỏi:

“Anh đi đâu?”

“Theo cô thì tôi muốn đi đâu?”

Hắn vừa xoay người, bộ vị to lớn kia cũng hiện ra, tuy đã qua hai lớp quần một lớn một nhỏ nhưng chỉ phồng lên đã khiến cho người ta cảm giác đặc biệt dọa người.

Kiều Hạ Linh nhìn chỗ đó rồi lại nhìn gương mặt đang cố nhịn của người này, lần đầu tiên trong đời đưa ra lời đề nghị mà cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ được phát ra từ miệng mình.



“Để tôi dùng tay giúp anh đi.”

Cố Thịnh nhìn cô một cách trắng trợn, dưới đôi mắt đó, Kiều Hạ Linh cảm tưởng như cả linh hồn của bản thân đều bị nhìn thấu, thậm chí còn bị nơi sâu thẳm trong đó hút vào mà không có cách nào thoát ra.

Hắn nắm lấy tay cô kéo mạnh, xoa nắn những ngón tay nhỏ nhắn lại xinh đẹp của cô, há miệng ngậm lấy, giọng nói từ tính đặc trưng của nam nhân vang lên bên tai, không ngừng kích thích thính giác.

“Em có biết bản thân đang nói gì không?”

Đầu ngón tay truyền đến từng luồng tê dại như bị dòng điện nhỏ sượt qua, trái tim không chịu nghe lời đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Kiều Hạ Linh nhìn hắn, cắn chặt môi, liều mạng gật đầu, tay vươn lên kéo người xuống, run run kéo quần của nam nhân, để lộ ra thứ to lớn đang thị uy với bản thân kia.

Cô âm thầm nuốt nước bọt, dù nhìn bao nhiêu lần thì vẫn không dám tin thứ khổng lồ này lại có thể đi vào trong nơi chật hẹp bên dưới.

Không thể không cảm thán rằng tạo hóa đúng là một kỳ tích.

Cô nhìn gương mặt đang cố gắng ẩn nhẫn của hắn hỏi:

“Tại sao anh lại...”

Cố Thịnh đưa tay vuốt ve phần tóc mái rủ xuống của cô, cười khẽ ngắt lời:

“Hai lần trước là em tình nguyện.”

Kiều Hạ Linh sửng sốt nhìn lại.

Nói vậy thì nếu cô không tình nguyện, tên này thà nhịn xuống chứ nhất quyết sẽ không làm đến cùng có phải không?

Nghĩ lại thì mấy lần trước cũng thế, lúc ngủ dậy cô luôn cảm thấy có thứ gì vừa cứng vừa nóng chạm vào phía sau, tiếp đó Cố Thịnh sẽ đi vào nhà vệ sinh một lúc rất lâu.

Hóa ra lúc đó là đi giải quyết nhu cầu, ấy vậy mà cô còn tưởng tên này bị trĩ nên sung sướng mất một khoảng thời gian cơ đấy!


Thật là, cô rốt cuộc nên vui hay lên buồn đây?


Cố Thịnh thấy cô chậm chạp không hành động, mặt trầm xuống, Kiều Hạ Linh nhận thấy sự khác thường, cười làm lành bắt đầu làm việc, đôi mắt chuyên chú ngắm nhìn, thậm chí còn tỏa ra nét hưng phấn.


“Em nhìn nó như vậy làm gì?”


“Không có gì.” Kiều Hạ Linh lắc đầu phủ nhận. Cô cũng đâu thể nói là bản thân đang tìm cách phế nó đi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK