• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu cô vốn không muốn tranh cãi với cô nhóc vắt mũi chưa sạch này nhưng nhìn tình hình có vẻ không cho phép.

Khóe miệng kéo lên một đường cong nhỏ, Kiều Hạ Linh nhìn cô gái trẻ, như cười như không hỏi: “Cô có thẻ nhân viên ở đây không?”

“Thẻ nhân viên? Tôi cần thứ vô dụng ấy làm gì? Nếu muốn thì tôi...

“Vậy là đủ rồi.” Kiều Hạ Linh nói xong liền lấy điện thoại ra, dưới con mắt ngỡ ngàng của người đối diện mà bấm một dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nữ thanh thoát mang theo chút gấp gáp vang lên.

“Vâng thưa phu nhân.”

“Thư ký Trương, tôi nhìn thấy một kẻ khả nghi ở nhà kính trồng mẫu đơn, cô có thể đưa người đến xem thử không?”

Cô gái trẻ trợn mắt, vung tay hất văng điện thoại của Kiều Hạ Linh xuống sàn, hung tợn quát lên: “Cô nói linh tinh cái gì thế? Ai là kẻ khả nghi?”


Khi cô gái kia nói lời này không dám nhìn vào mắt của Kiều Hạ Linh như đang lẩn tránh điều gì, vẻ mặt cũng có chút cứng đờ.

Trong lòng nhịn không được lo lắng, hôm nay cô theo anh trai đến nơi này, anh trai dặn cô không được đi loạn nhưng cô không nghe, giờ nếu bị bắt, anh ấy nhất định sẽ mắng cô một trận, còn cả Thịnh ca nữa, anh ấy sẽ nghĩ cô thế nào đây?

Hừ! Tất cả đều tại người đàn bà đáng ghét này, phá hỏng chuyện tốt của cô.

Vút...

Kiều Hạ Linh cầm lấy bàn tay vừa định đánh lên mặt mình, nhíu máy, dùng lực hất văng, cô gái kia không chú ý nên ngã nhào xuống đất, tóc tai toán loạn.

“Cô... Cô dám đánh tôi?”

Kiều Hạ Linh giơ hai tay lên đầu làm thủ thế đầu hàng, tỏ vẻ ngây thơ.


“Không có à nha, cô đừng có đổ vạ cho người vô tội, tôi đấy là...” Ghé sát người xuống bên tai cô gái nói nhỏ: “Phòng vệ chính đáng.”

“Cô...”

Kiều Hạ Linh bĩu môi, cúi xuống, cầm lấy điện thoại chuẩn bị rời đi, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó một hàng tầm bốn bảo vệ có mặt, theo sát là thư ký Trương vội đến mức tháo cả giày cao gót.

“Oa...” Cô gái trẻ như nhìn thấy cứu tinh, ôm mặt khóc lớn, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về nơi có Kiều Hạ Linh đang đứng nhưng cô không nói thêm gì, chỉ nhàn nhã đứng dựa vào tường, chuẩn bị sẵn tư thế xem kịch.

Thư ký đến gần hỏi thăm, lúc nắm bắt sơ bộ tình hình mới thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết lúc nghe điện thoại, tim cô như muốn rớt ra ngoài, cũng may mà phu nhân không sao.

“Chuyện gì thế này?” Lăng Cảnh đẩy ra đám bảo vệ được ra lệnh đứng đợi một bên, nhíu mày nhìn một màn lộn xộn trước mắt.

Hôm nay nghe nói ông cụ Cố đến chơi nên hắn đã vội vã chạy về, mới đi được nửa đường đã nghe thấy chuông báo động, tưởng có chuyện lớn xảy ra, ai dè...

Nhìn em gái ngồi trên mặt đất khóc thút thít đầy thương tâm rồi lại nhìn Kiều Hạ Linh đang đứng gần đó, Lăng Cảnh đại khái đã hiểu được một chút.



Lăng Lan ôm mặt, càng khóc càng lớn, chạy nhào vào lòng của Lăng Cảnh bắt đầu kể lể:

“Anh... Em thấy cô ta khả nghi nên đi theo, nào ngờ... Hu... Hu... Anh, em đau quá!”

“Em gái, đầu óc không tốt thì đi khám bác sĩ, nơi này có camera, tốt nhất uốn lưỡi ba lần trước khi nói, không thì người mất mặt chả phải tôi đâu.” Kiều Hạ Linh ngáp dài một hơi, tốt bụng nhắc nhở.

Cũng thật là, thời đại 4.0 rồi mà sao tư duy của mấy em gái vẫn không chịu thay đổi thế, cứ nghĩ nơi không có người thì không ai biết được việc xấu mình đã làm à?

“Nói sự thật.” Lăng Cảnh gằn giọng ra lệnh.

Lăng Lan cắn chặt môi, con ngươi màu nâu lấp lánh ngập nước, trong tối mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn thoáng qua Kiều Hạ Linh rồi lại tiếp tục giả bộ đáng thương, thấp giọng nỉ non:

“Là em thấy chán nên đi dạo xung quanh, lúc đến đây thì gặp cô ta chuẩn bị phá cửa xông vào, em nghĩ cô ấy là gián điệp thương mại nên muốn ngăn lại, ai ngờ... Này... anh xem đi, cô ta đẩy em xuống đất chóc hết cả da luôn rồi!” Lăng Lan run rẩy thân người, dè dặt đưa tay ra, trên đó quả thật có vài vết xước nhỏ nhưng không đáng kể, ít nhất là chưa đến nỗi nghiêm trọng như cô nói.

Có điều ai bảo người ta là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ sống trong nhung lụa quen nên mấy vết thương có nhỏ cũng hóa lớn, mà lớn chắc hóa khổng lồ luôn.

Bốp... Bốp... Bốp...

Kiều Hạ Linh vỗ liền ba tiếng, nhìn Lăng Lan, không tiếc lời tán dương:

“Hay! Lần đầu tiên xem diễn trực tiếp nhưng cũng ổn, bộ mặt này không đi làm diễn viên có hơi phí đó Lăng tiểu thư.”

“Anh... Em không có.” Lăng Lan gấp gáp nhìn anh trai muốn giải thích nhưng lại được hắn làm dấu dừng lại.

Lăng Cảnh không muốn tiếp tục câu chuyện vô bổ này, trực tiếp đi đến trước mặt của Kiều Hạ Linh, cúi thấp người, bốn mắt đối diện nhìn nhau, sau đó cười cười, ghét sát vào tai cô nói nhỏ:

“Tôi thay mặt em gái xin lỗi. Con bé từ nhỏ đã bị chiều hư nên có chút điêu ngoa tùy hứng, cô cũng đừng trách nó. Có trách thì trách tôi dây dạy dỗ không tốt.”

Câu cuối gần như là thổi gió bên tai của Kiều Hạ Linh, khiến cô nổi hết cả da gà, bước chân linh hoạt tránh thoát qua một bên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lúc nãy quần áo chỉnh tề nên thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, cô còn tưởng tên này hôm nay đổi tính, ai ngờ vẫn là tên cà lơ phất phơ, ngứa mắt như ngày nào.

“Không sao, lần sau chú ý là tốt rồi. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Kiều Hạ Linh liếc mắt, vỗ cái bụp, ghét bỏ hất cánh tay đang khoác trên vai mình xuống.

“Khoan đã. Ai cho cô đi?” Lăng Lan không cam lòng chạy đến đứng trước mặt cô, giơ hai tay ra ngăn cản.

“Lăng Lan.” Lăng Cảnh quát lên.

“Anh bị con hồ ly tinh này hút hồn rồi có đúng không? Vậy mà lại vì người ngoài quát mắng em gái ruột của mình.” Lăng Lan cảm thấy ủy khuất hét lên.

Lăng Cảnh thu lại vẻ bất cần đời như mọi lần, đôi mắt hoa đào cụp xuống, gương mặt nghiêm túc hiếm có nhìn chằm chằm vào em gái.

“Anh nói mọi chuyện đã kết thúc, hiểu chứ?”

Cô gái rùng mình, sợ hãi gật đầu, người anh này của cô bình thường rất dễ nói chuyện, cô đòi gì cũng không có ý kiến nhưng nếu không may làm trái ý, ngay cả mẹ cô cũng không dám nhiều lời.

Lăng Cảnh mỉm cười xoa đầu cô: “Ngoan.”



Từ trước đến giờ cô tiếp xúc với Lăng Cảnh không nhiều, cứ ngỡ chỉ là một tên ăn chơi trác táng nhưng xem ra thứ nhìn thấy chỉ là bề nổi thôi! Cũng phải, nếu không có bản lĩnh, vị trí người thừa kế của Lăng gia đã không nằm trong tay của người này.

“Kiều tiểu thư, cô nhìn tôi lâu như vậy là đang thích thầm tôi sao?”

Lăng Cảnh liếc mắt về phía sau, nhận ra một thân ảnh quen thuộc, khóe miệng âm thầm câu lên, tiến thêm vài bước, đến gần chỗ của nữ nhâm dùng ánh mắt đào hoa thâm tình biết nói để hỏi.

“Nếu vậy thì sao? Anh tính làm gì?”

“Làm gì sao? Cô nói xem...”

Lăng Cảnh ép Kiều Hạ Linh vào tường, hai tay chống sang hai bên, dáng vẻ bá đạo tổng tài cưỡng ép tiểu kiều thê bỏ trốn được hiển hiện trước mắt tất cả.

Khụ... Khụ... Khụ...

Trương thư ký ho ra hiệu, đám bảo vệ đứng gọn thành hai hàng, nhường đường cho hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang đi đến.

“Các người đang làm gì?”

Cả hai quay đầu nhìn lại, Lăng Cảnh cười khiêu khích nhìn bạn tốt, như thể đang trách cứ ai đó làm hỏng chuyện tốt của mình.

Lăng Lan nhìn thấy Cố Thịnh, cặp mắt si mê giống như muốn phát sáng, ai biết đầu óc lại ẩm thế nào chạy đến cáo trạng:

“Thịnh ca, em phát hiện ra cô gái này rất khả nghi nên báo bảo vệ, ai ngờ cô ta không nhận tội còn quyến rũ ngược lại anh của em nữa. Anh mau đuổi cô ta đi được không?” Lăng Lan hai mắt long lanh ngập nước ôm lấy tay nam nhân nói.

“...” Cô gái bị anh trai quát đến hồ đồ rồi sao? Tìm ai cáo trạng không tìm mà lại tìm tổng giám đốc.

Bảo vệ và thư ký lần lượt cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, ngay lập tức đứng thẳng, ép sát vào tường để thu gọn sự xuất hiện của bản thân.

Chậc...

Kiều Hạ Linh tặc lưỡi, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, cô đi đến trước mặt của Cố Thịnh, túm lấy cổ áo của hắn kéo xuống, in một nụ hôn thật vang lên môi của nam nhân để tuyên bố chủ quyền, sau đó quay đầu, đối mặt với Lăng Lan đang há hốc miệng bất ngờ.

“Nếu Lăng tiểu thư chưa hiểu rõ vấn đề thì để tôi nói cho nhé.

Thứ nhất, nam nhân Kiều Hạ Linh tôi muốn, cứ trực tiếp quật ngã vứt lên giường là được, căn bản không cần làm ba cái trò quyến rũ gì đó.

Thứ hai, tôi với anh trai cô không có quan hệ gì cả.


Còn thứ ba...”


Kiều Hạ Linh dừng lại, ngẩng đầu, vòng tay ra sau cổ của nam nhân tiếp lời:


“Cuối cùng, nam nhân này dù là lần đầu tiên, lần thứ hai, hay lần thứ ba đều thuộc về tôi, và những lần sau này cũng vậy nên mong cô Lăng thu lại chút tâm tư nhỏ của mình đi là vừa.”


Câu cuối ý tứ cảnh cáo trong lời nói cực kỳ rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK