• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hạ Linh ăn xong liền lười biếng nằm trên giường không nhúc nhích, y hệt một con mèo lười biếng phơi ra bụng nhỏ cầu chủ nhân đến vuốt ve rồi nâng niu.

Cố Thịnh không phụ kỳ vọng, vươn ra vuốt sói xoa nhẹ, còn cố ý gãi đè lên phần rốn nhạy cảm. Kiều Hạ Linh bị chọc buồn, khanh khách cười, lắc lắc đầu cầm lấy tay hắn xin tha.

“Mèo lười, dậy đi tắm đi.”

“Ưm... Không muốn đâu.” Kiều Hạ Linh bĩu môi, ngả người ôm lấy gối đầu nhắm mắt lại muốn ngủ.

“Vậy sao?” Nam nhân cười xấu xa, ngậm lấy vành tai của cô day day lại cắn cắn, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo bắt đầu xoa nắn, mở ra lời đề nghị đặc biệt khêu gợi: “Nếu đã không muốn tắm thì chi bằng chúng ta làm một số công việc vận động trước khi đi ngủ cũng được.”

Công việc vận động? Đúng là tên đáng ghét, cả ngày trong đầu toàn chứa cái gì không biết?

Kiều Hạ Linh tắm xong đã là chuyện của gần một tiếng sau. Cô hé cửa, cắn nhẹ đầu lưỡi, thò đầu nhìn ra bên ngoài, cảnh giác dòm ngó, thấy không có ai mới vỗ ngực thở phào, kèm theo nhiều hơn là nỗi thất vọng không tên.

Đột nhiên eo bị ai đó ôm lấy, cơ thể chưa kịp đứng vững thì năm giây sau đã xuất hiện ở trên giường, bên cạnh là thân hình quen thuộc của nam nhân.

Kiều Hạ Linh vươn tay, nắm được chỗ nào đó, có phần co giãn, lại rất săn chắc, đến khi ngẩng đầu mới biết nơi bản thân nắm lấy chính là ngực của ai kia, không hề có chút xấu hổ, tiếp tục bóp thêm vài cái mới luyến tiếc rời tay.

“Thích sao?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân, Kiều Hạ Linh vô thức gật đầu.



Cố Thịnh ôm cô vào lòng, áo ngủ theo động tác đó mà hở ra một đoạn, để lộ đoạn da thịt màu đồng rắn chắc, khỏe mạnh, trên đó còn có những vết sẹo to nhỏ không đều nối tiếp nhau.

Đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn những vết sẹo đó đặc biệt ngứa mắt, lại còn rất đáng gợi đòn.

“Đau sao?” Kiều Hạ Linh không đầu không cuối hỏi một câu.

Cố Thịnh ngẩn người, hắn không nghĩ cô sẽ hỏi hắn vấn đề này.

Đau không ư? Có lẽ là có hoặc có thể là không, dù sao bị thương nhiều lắm, nhớ không nổi cảm giác bị thương những lúc đó là như thế nào.

Ban đầu có thể đau, về sau quen dần, cũng chả cảm thấy gì nữa hết.

Mặt cô dán chặt vào ngực hắn, vuốt ve từng vết sẹo trên đó, ngửi mùi hương tự nhiên của gỗ đàn hương trên người hắn, miệng có chút khô nóng khó tả.

Nghĩ là làm, cô há miệng cắn xuống, để lại một dấu răng khá sâu, gật đầu hài lòng với thành quả của mình, Kiều Hạ Linh bá đạo ngồi trên người của nam nhân tuyên bố: “Từ nay anh đã là người của tôi rồi, không thể ra ngoài đuổi ong bắt bướm được nữa.”

Hắn cầm lấy cằm của Kiều Hạ Linh mà nâng lên, ngón tay thon dài xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô, một tia tình dục le lói nơi đáy mắt, thôi thúc hắn ngậm lấy nơi mê người đang mời gọi kia.

Kiều Hạ Linh không phản kháng mà còn nồng nhiệt đáp trả. Hôm nay, cô sẽ buông lỏng bản thân một lần, tận hưởng hương vị của người nam nhân này một cách từ từ, nhấm nháp mỹ vị một cách trọn vẹn, biến hắn thành món ăn hợp khẩu vị nhất và cũng tự biến mình thành món ăn duy nhất có thể hợp khẩu vị của hắn.

Trước đó không phát hiện ra môi của tên này cũng mềm thật, lành lành, hôn vào rất thoải mái, trong vô thức, cô giống như mèo nhỏ lè lưỡi ra liếm nhẹ, nhưng hành động này trong mắt của Cố Thịnh lại như cô đang quyến rũ hắn một cách trắng trợn.



Hắn nhếch môi, bá đạo hôn mút môi cô, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng trắng, vượt qua được hàng rào bảo vệ mà đi vào bên trong khu vực bản thân đặc biệt yêu thích, bắt đầu nắm thế chủ động mà khuấy đảo liên tục, làm cho đầu óc của Kiều Hạ Linh trở nên mụ mị, bị động đáp lại.

Bàn tay không yên phân luồn xuống bên dưới, thâm nhập qua áo choàng tắm vươn vào, xoa nắn phần lưng quyến rũ, rồi lại dịch lên, đến nơi có hai quả đào lớn mọng nước ngon miệng.

Cố Thịnh há miệng, ngậm một bên vào thưởng thức hương vị, bên còn lại thì được hắn dùng tay yêu thương, xoa nắn.

Nam nhân há miệng, xấu xa cắn nhẹ, Kiều Hạ Linh bị khoái cảm xa lạ hun đến bùng nổ, ưỡn người nắm lấy tóc hắn kéo ra. Cố Thịnh ngẩng đầu, bên môi còn sót lại dịch bọt màu trắng còn vương lại, Kiều Hạ Linh ma xui quỷ khiến thế nào lại như bị mê hoặc, rướn người cùng hắn tiếp tục hôn môi.

Cô đặc biệt thích cảm giác môi lưỡi quấn quýt, mỗi lần như vậy cô lại cảm thấy cả hai gần hơn một chút, thân thiết hơn một chút.

Nụ hôn của Cố Thịnh trượt dài từ cổ đến phần xương quai xanh tinh xảo, hắn cúi đầu bên hõm vai cô, để lại những dấu hồng ngôn khả nghi như tuyên bố chủ quyền, sau lại thấp dần, thấp dần đến phần đùi trong non mềm như đậu hũ mới ra lò, vừa nóng lại vừa thơm, cắn một cái liền vĩnh viễn không muốn dứt ra.


“Lạ... Lạ lắm... Có thứ gì đó...”


Cố Thịnh giơ hai chân cô đặt lên vai mình, ngắm nhìn đóa hoa xinh đẹp bên dưới, vô thức liếm môi, tình dục trong cơ thể hoàn toàn bị kích phát.


Đêm hôm đó, Kiều Hạ Linh không biết bản thân đã trải qua thế nào, chỉ biết Cố Thịnh như một con thú dữ ở trên người cô điên cuồng đòi hỏi. Ban đầu đương nhiên cô rất hưởng thụ nhưng đến nửa đêm đã ăn không tiêu, liên tục khóc lóc xin tha, nhưng ai biết tên kia nhìn thấy vậy lại càng trở nên điên cuồng, thứ xấu xí bên dưới còn không biết xấu hổ lớn hơn vài phần, cùng cô thị uy.


Kiệt sức, Kiều Hạ Linh chỉ có thể giơ tay đầu hàng vô điều kiện, mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK