• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hạ Linh như thường lệ đỗ xe vào gara bệnh viện, lúc chuẩn bị xuống xe thì vô tình lướt qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một người đàn ông bọc kín từ trên xuống dưới, chỉ chừa lại hai mắt đến tiến về phía này.

Người đàn ông đó đến gần xe cô, ngập ngừng hỏi:

“Cô cho tôi hỏi chỗ tiếp nhận bệnh nhân về nam giới ở đâu vậy ạ?”

Kiều Hạ Linh nhìn hắn ta nở nụ cười thân thiện đáp:

“Vừa hay tôi là bác sĩ ở khoa đó, để tôi dẫn anh lên nhé!”

Dưới lớp khẩu trang, người đàn ông kia nở một nụ cười nham hiểm. Hắn ho rất mạnh, cảm tưởng như muốn nổ cả phổi, từ túi áo lấy ra một chiếc khăn tay định đưa lên miệng nhưng lại vì cơn ho quá mãnh liệt, run tay làm chiếc khăn rơi xuống đất.

“Anh không sao chứ?”

Kiều Hạ Linh quan tâm hỏi thăm, cô lướt qua người hắn, cúi xuống định nhặt chiếc khăn tay lên hộ. Tên kia thấy thế đôi môi dày cộp nhếch lên một nụ cười ghê tởm, hắn thò tay vào túi áo định lấy thứ gì đó.

Lúc này, Kiều Hạ Linh đang cúi người ngẩng đầu lên, trên tay cô là một chiếc dao găm nhỏ sắc nhọn, cô nhìn hắn ta châm chọc hỏi:

“Đang tìm thứ này sao?”

Tên sát thủ biết mọi chuyện đã bại lộ, đôi mắt hung ác nhìn cô, từ trong tay hắn xuất hiện một chiếc dao găm khác giống hệt như cái vừa nãy lại bị Kiều Hạ Linh giơ chân đá bay.

Tên sát thủ đưa tay đấm mạnh về phía trước, tiếng gió vun vút đầy sức mạnh sượt qua mặt, Kiều Hạ Linh tuy tránh được đòn này nhưng cái đá chân tiếp theo của hắn cô chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được, có điều dao găm cũng vì thế mà bị đá bay ra xa.

Kiều Hạ Linh ôm lấy cánh tay bị đá trúng kêu lên đau đớn, tên đó thấy vậy tiến lại gần.

Khi tên đó chỉ còn cách nửa bước chân, cô đột nhiên vùng lên cho hắn một cú đá vào cằm, tay cô nhanh chóng luồn vào bên hông của tên đó lấy ra một cây súng ngắn được giấu sẵn, ngắm chuẩn bắn nổ bình xăng của chiếc xe ngay đằng sau.

“Mẹ kiếp.” Tên đó nhìn chỗ xăng dính nhớp dưới chân, xúc động muốn giết chết Kiều Hạ Linh cũng có.

Kiều Hạ Linh đánh giá nhìn bộ dạng chật vật của hắn lên tiếng:

“Ba cây súng, các người đúng là đánh giá tôi cao quá rồi đấy!”



Khi nãy cô quan sát, trên người tên này có ba chỗ phồng ra, cây súng ở bên hông đã bị cô lấy mất nhưng ắt hẳn vẫn còn hai cây, một ở ở thắt lưng, một ở được dắt ở chân.

Hừ!

Là hắn chủ quan, không hổ danh là con gái của Kiều Thanh, nhanh nhạy lắm. Có điều, rất nhanh thôi cô ta sẽ phát hiện chuyện mà cô ta làm ngu ngốc đến mức nào.

Những cú đấm liên tục được tên kia tung ra, ban đầu cô gần như áp đảo tên này nhưng mới qua gần mười phút, sức lực đã giảm đi rõ rệt. Dù cho trình độ võ thuật của cô khá cao nhưng so với đám sát thủ chuyện nghiệp này vẫn còn kém xa, đặc biệt kinh nghiệm thực chiến của tên này rất phong phú, làm cô ăn không tiêu.

Tên đó bị cô đấm trúng khá nhiều nhưng lại tránh đi hoàn toàn những chỗ hiểm nên ảnh hưởng không lớn, trái lại khi cú đá khi nãy của tên này vào cạnh sườn làm cô đau đến nhe răng.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?”

“Gặp đại ca chúng tôi cô tự khắc biết thôi.”

Không cần gặp cũng đủ biết bọn người này là do đối thủ của lão già kia phái đến, mục đích thì chắc lại là muốn lấy cô ép lão già nghe lời đây mà.

Kiều Hạ Linh phun ra một ngụm nước bọt, trong đó còn lẫn một chút máu đỏ do khi nãy bị đấm trúng vào mặt.

Cô đưa mắt quan sát xung quanh, gầm gửi xe hôm nay so với mọi hôm khá tối, hẳn là lũ người này đã giở trò. Bình thường là bẩy rưỡi vào làm, giờ đã bảy giờ hai mươi phút nhưng vẫn chưa có thêm chiếc xe nào, nguy cơ cao là lối vào đã bị chặn lại.

Đúng là tính toán tỉ mỉ, có điều muốn bắt cô cũng không đơn giản như vậy.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì người chịu thiệt chắc chắn là cô. không được, phải nhanh nhanh chóng kết thúc, còn báo cho bố già là cô đã bình an để ông muốn làm gì thì cứ thẳng tay mà làm.

Kiều Hạ Linh lăng lăng nhìn tên kia, miệng thở dốc từng cơn, tên sát thủ thấy vậy nhưng không hề buông bỏ phòng bị, đề phòng nhìn nhất cử nhất động của cô.

Bọn họ mất bao nhiêu công sức mới chà trộn được vào trong bệnh viện này, hôm nay chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.

Tên đó thăm dò thêm Kiều Hạ Linh vài lần, thấy cô thực sự kiệt sức mới thu tay lại, cầm lấy dây thừng đề phòng đến gần.

“Trước khi đi thì có thể nói cho tôi biết tình hình của bố tôi hiện nay thế nào không?”



Tên kia cười khẩy hỏi lại:

“Cô nói xem.”

Mẹ nó chứ! Lão già thối không có tiền đồ, hại cô cũng bị hại theo rồi này. Sau chuyện lần này nhất định phải bảo ông già khao một bữa ra trò.

Chờ tên đó cầm khăn tay chứa thuốc mê để vào miệng, cô giãy giuaj vài cái rồi ngất lịm đi, hắn ta thấy cô không còn phản kháng mới lấy dây thừng ra trói cô lại. Đúng lúc này, người đáng lẽ đã ngủ say mở lớn hai mắt, cô cười tươi lùi chân lại, tay vươn lên ném hết chỗ ớt bột đặc chế trong tay vào mặt hắn ta.

Tên đó kêu lên, bột ớt đặc chế rơi vào trong mắt làm hắn không cách nào mở ra được, chỉ biết quơ tay lung tung rồi gầm lên giận dữ, nhưng mà bột ớt vào miệng, hắn càng gầm lên thì nó càng đi sâu vào, làm cho cả khoang miệng bỏng rát không thể nói lên lời. Kiều Hạ Linh trói hắn lại để dựa vào tường, ngồi xuống đất thở dốc.

Hôm nay đúng là con mẹ nó kích thích.

Kiệt sức cộng với dư âm khi nãy của thuốc mê làm Kiều Hạ Linh bước đi lảo đảo, chưa được mấy bước đã ngất đi.

Chuyện cuối cùng cô nghĩ được trong đầu chính là hôm nay thật là một ngày đen đủi.

Cố Thịnh bước xuống từ chiếc xe gần đó, tiến đến, cúi người bế cô lên đưa vào trong.

Mạc Nhan nhìn người đang nằm gọn trong lòng ông chủ, đôi mắt không giấu giếm được vẻ ngưỡng mộ mà tỏa sáng.

Một màn khi nãy bọn họ đều nhìn thấy, cô gái này đúng là dũng mãnh ngoài sức tưởng tượng.

Cố Thịnh nhìn mái tóc mềm mượt đã bê bết vì mồ hôi, cả gương mặt xinh xắn bị đánh sưng phù, đuôi mắt nhíu chặt không vui.

Con mèo nhỏ này mọi hành động đều khiến cho hắn bất ngờ lại vừa lòng ngoài sức tưởng tượng, có điều khiến bản thân thành cái dạng này đúng là không ngoan chút nào. Xem ra cần được dạy dỗ lại đôi chút.


“Ông chủ chuyện ngày hôm nay chúng ta có lên...”


“Cho người điều tra đi.”


“Dạ vâng.” Đình Thủy trịnh trọng gật đầu.


Hôm trước Mạc Nhan từ ngục tối trở về giúp bên lính đánh thuê xử lý yêu cầu thì nhận được một tờ đơn muốn bắt cóc cô gái này, vẫn may tên đó không ngốc đến mức bỏ qua mà đem về hỏi lại ông chủ. Nếu không nhìn bộ dạng ông chủ để ý cô gái này như vậy mà nỡ cô ta không may xảy ra chuyện gì thì Mạc Nhan chắc sẽ không đơn giản là đi ngục tối vài hôm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK