• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về nhà, Giang Hạ Thần vui vẻ xuống bếp chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn cho Mặc Khả Niệm. Thấy anh cứ thần thần bí bí, không tránh khỏi tò mò, cô bèn hỏi:

- Anh có chuyện gì giấu em đúng không?

- Hả? Tất nhiên là không có rồi. Sao em hỏi vậy chứ?

- Anh tốt nhất là đừng nói dối em. Ngày hôm nay em thấy anh bất thường lắm đó mà em còn thấy lúc chiều Hạ Uy Duật lén lút ở bên ngoài cổng nhà mình làm chuyện gì đó mờ ám lắm.

Quay đầu lại ôm lấy Mặc Khả Niệm, anh đưa tay xoa xoa phần bụng của cô:

- Em đừng để tâm tới những chuyện đó nữa. Điều quan trọng bây giờ là em phải thật khoẻ mạnh để có thể cho tiểu bảo bối trong này lớn thật nhanh.

Vỗ vào cánh tay của anh, Mặc Khả Niệm nhăn mặt:

- Anh đừng có mà đánh trống lảng.


Quay người cô lại, Giang Hạ Thần đưa cô ra khỏi phòng bếp:

- Được...được rồi. Em mau về phòng nghỉ ngơi đi. Anh chuẩn bị đồ ăn xong rồi gọi em.

- Anh cứ chờ đó cho em.

Vừa lên đến cầu thang, cô liền gặp Giang Quân. Thấy cô, ông nở nụ cười thật tươi:

- Aida...bé con của ta thế nào rồi?

- Vẫn khoẻ ạ! Ba đừng lo!

- Ừm. Tối nay chúng ta phải chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn chứ nhỉ? Phải mở tiệc chuẩn bị chào đón thành viên mới chứ. Con mau gọi Mộc Lan đến đây cùng dùng cơm đi.

- Vâng. Con lên lấy điện thoại gọi cho chị ấy.

Nghe những lời Mặc Khả Niệm nói, Mặc Mộc Lan tỏ ra vô cùng tiếc nuối:

- Giờ chị đang ở Mặc gia. Hôm nay ba cũng gọi chị tới để nói chuyện nên chắc chị không tới được rồi. Em xin lỗi bác Giang họ chị nha.

- Vâng! Vậy ba có làm khó chị nhớ gọi ngay cho em nha.

- Ừm. Chị biết rồi mà! Chị cúp máy đây.

Vừa tắt điện thoại, Mặc Hàm đã lên tiếng:

- Hai đứa là thật lòng muốn ở bên nhau?

Thời gian qua, Mặc Hàm đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề của Mặc Mộc Lan nên hôm nay ông mới gọi cô về để cùng nhau bàn bạc. Dù sao đây cũng là cuộc đời của Mặc Mộc Lan, ông cũng không muốn quản quá nhiều và càng không muốn hiện tại và sau này hai cha con không thể nhìn mặt nhau.

Câu hỏi của ông vốn không làm khó hai người. Không cần suy nghĩ quá nhiều, Ngô Gia Kỳ gật đầu trả lời bằng giọng nói chắc chắn:

- Vâng. Bọn con thật lòng muốn ở bên nhau. Mong bác có thể xem xét cho bọn con.

- Vậy cậu lấy cái gì để yêu con gái tôi?

Mặc Mộc Lan nghe câu nói này biết rằng ba mình đang cố tình làm khó Ngô Gia Kỳ, cô liền lên tiếng:

- Ba! Ba nói gì vậy? Con.....

Ngô Gia Kỳ đưa tay nắm chặt bàn tay Mặc Mộc Lan như muốn cản những lời nói của cô sắp tới.

Lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khoá xe ô tô, một quyển sổ nhà đất rồi để lên bàn:

- Thưa bác, như vậy đã đủ chưa ạ?

Mặc Hàm có chút bất ngờ với hành động của anh, nhưng đã té nước thì phải theo mưa thôi:

- Còn phải xem xét những món đồ đó của cậu mang tới có giá trị gì không.

- Thưa bác, một chiếc xe Ferrari, một căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Nếu bác thấy không đủ cháu có thể đưa thêm.

Chỉ với hai món đồ đó mà Mặc Mộc Lan tròn xoe hai mắt nhìn anh. Từ khi nào anh lại trở nên giàu có như vậy chứ?

Thấy Mặc Hàm có vẻ vẫn không có chút thay đổi, anh liền đặt tay lên bụng của Mặc Mộc Lan rồi nói:

- Bác Mặc, chẳng lẽ bác muốn cháu ngoại của bác chào đời mà không có ba sao?

Vâng! Câu nói này của anh không chỉ khiến cho Mặc Hàm mà còn cả Mặc Mộc Lan đứng hình. Đặc biệt là Mặc Hàm, ông không thể tin rằng mình sắp lên chức "ông ngoại."

- Được rồi! Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai đi đăng kí kết hôn.

Lên phòng của Mặc Mộc Lan, Ngô Gia Kỳ thoả mãn nằm xuống giường mà lăn qua lăn lại. Thấy dáng vẻ đáng ghét của anh, cô không nhịn được mà đánh cho anh một cái:

- Anh làm chuyện xấu xong liền thấy vui vẻ đến vậy sao?

Ngô Gia Kỳ tỏ vẻ không hiểu, uỷ khuất đáp:

- Anh thì làm chuyện xấu gì chứ?

- Anh còn chối? Từ khi nào em lại có con của anh vậy hả?

- À....vậy là không có sao? Nếu không có thì bây giờ chúng ta cùng nhau tạo ra nó vẫn không muộn mà.

Lời vừa dứt, Ngô Gia Kỳ đưa tay kéo Mặc Mộc Lan ngã xuống giường rồi trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào. Bộ quần áo trên cơ thể cứ vậy mà rơi xuống đất.

Đang chuẩn bị vào trận, Mặc Mộc Lan  bất ngờ ngăn Ngô Gia Kỳ lại. Anh khó chịu lên tiếng:

- Sao vậy?

- Em còn có chuyện muốn hỏi anh.


- Em hỏi đi. Nhanh lên nào, anh không chịu được nữa rồi.


- Chuyện căn biệt thự và chiếc xe là sao vậy? Từ khi nào anh lại có nhiều tiền đến vậy chứ?


- Chuyện này để sau rồi nói, bây giờ chưa phải lúc thích hợp.


Nói xong, Ngô Gia Kỳ lại tiếp tục cúi xuống ngoặm lấy môi cô bắt đầu một màn mây mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK