- Mặc Khả Niệm à, cô phải chú ý một chút chứ, người bạn của cô đang giữ cái gì kìa.
Vừa nói cô ta vừa lấy trong tay ra một chiếc đồng hồ cài giờ.
Thứ mà Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi đang ôm chính là...bom.
- Malian cô thật sự muốn vậy sao?
- Đúng. Một là tôi hai là cô, trong chúng ta phải có một người phải chết.
Mặc Khả Niệm cau mày nhìn Malian:
- Tôi không hiểu, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cô mà cô lại làm như vậy chứ?
- Vì nếu không có cô Giang Hạ Thần đã sớm thuộc về tôi rồi. Cô thì có gì hơn tôi mà lại có được tình yêu của anh ấy chứ? Vốn dĩ cô không hề bằng tôi.
- Được thôi, nếu cô đã muốn vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ chơi đến cùng với cô.
................
Ở phía bên Giang Hạ Thần.
Hạ Uy Duật và Hàn Phong cũng đã nhận được tin Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi mất tích không để lại một chút giấu vết. Hai người cùng đến bệnh viện kiểm tra nhưng lại không thấy họ đâu. Camera của bệnh viện lúc đó lại bị một tấm màn đen che kín. Biết chắc có chuyện chẳng lành, họ liền liên lạc cho Giang Hạ Thần.
Mặc Mộc Lan đợi mãi mà không thấy Mặc Khả Niệm trở về, cô vô cùng lo lắng. Gọi điện cũng không thấy Mặc Khả Niệm nghe máy, đúng lúc ấy, Giang Hạ Thần, Hạ Uy Duật và Hàn Phong cũng tới. Thấy Mặc Mộc Lan, Giang Hạ Thần liền lên tiếng hỏi:
- Khả Niệm đâu rồi? Tôi gọi điện nhưng cô ấy không nghe máy. Không phải cô ấy nói về Mặc gia giải quyết việc riêng sao?
Vì Mặc Khả Niệm, Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi luôn ở bên nhau nên chỉ cần gặp Mặc Khả Niệm cũng sẽ dễ dàng biết được chỗ mà hai người kia đang ở. Nhưng đáp lại niềm hy vọng của ba người là cái lắc đầu đầy bất lực của Mặc Mộc Lan:
- Quả thật tôi có gọi Khả Niệm trở về vì mẹ tôi đột nhiên mất tích. Nhưng con bé đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi. Con bé nói muốn đi giải quyết chuyện riêng, đợi lâu quá nên tôi đã gọi cho con bé nhưng cũng không có ai nghe máy.
Giang Hạ Thần nghe vậy liền cau mày, anh hỏi lại:
- Cô ấy đã đi đâu? Cô có biết không?
- Cái này tôi không rõ.
Hạ Uy Duật và Hàn Phong lúc này lòng nóng như lửa đốt. Nếu không biết ba người họ ở đâu nếu như có chuyện gì nguy hiểm thì phải làm sao?
- Hình như chuyện này tôi có thể giúp được cho mọi người đấy.
................
Trở lại với Mặc Khả Niệm.
Lời nói vừa dứt, Mặc Khả Niệm từng bước tiến về phía của Malian, Malian cũng không sợ hãi đi về phía cô. Màn giao đấu của hai người phụ nữ chính thức bắt đầu. Một người ngoại hình thì yếu đuối nhưng sâu bên trong lại không khác gì một ác ma, còn một người thì mạnh mẽ cả trong lẫn ngoài.
Trái với sự căng thẳng của hai người, Lý Nguyệt nhàn nhã ngồi xuống ghế bắt đầu thưởng thức một màn hay. Trận giao đấu này bà ta đã phải chờ đợi rất lâu rồi. Khổ cực làm tay sai cho Malian, chịu bao nhục nhã của cô ta cuối cùng cũng được đền đáp rồi.
Có một sự thậy mà không ai biết rằng Malian có từng học qua võ nghệ nên khi đối đầu với Mặc Khả Niệm cô ta cũng không hề có một chút sợ hãi. Cô ta tung chân muốn nhắm thẳng vào ngực của Mặc Khả Niệm mà tấn công nhưng lại bị Mặc Khả Niệm nhanh nhẹn né tránh.
Trở về thế cân bằng, Malian quay lưng lại tiếp tục tấn công về phía Mặc Khả Niệm. Liếc mắt thấy cánh tay của Malian đang lao về phía mình, Mặc Khả Niệm canh đúng thời điểm lùi lại một bước rồi bắt lấy cánh tay của cô ta, sau đó dùng sức vật Malian ngã xuống dưới đất.
Malian bị ngã đau đớn đưa ánh mắt cay đắng lên nhìn cô, Mặc Khả Niệm khuỵ gối, dùng tay bóp chặt lấy cổ của Malian. Malian cô gắng kéo tay Mặc Khả Niệm ra nhưng lại không được.
- Rốt cuộc cô có nhận thua hay không?
Malian không trả lời, đáp lại cô chỉ là một cái nhếch miệng. Dùng tay chống xuống mặt đất, Malian xoay người rồi nhanh chóng đổi tư thế đè Mặc Khả Niệm xuống dưới đất.
Đưa tay định bóp cổ cô nhưng Mặc Khả Niệm lại nhanh chóng chặn lấy cánh tay ấy. Malian dùng sức ấn cô xuống đất, Mặc Khả Niệm lại dùng sức ngồi dậy.
Thấy sức mình sắp không chống cự lại sức của Malian, Mặc Khả Niệm liền tung một cước đạp thẳng vào bụng của Malian thành công khiến cô ta ngã ra xa. Ôm lấy phần bụng, Malian bắ đầu tức giận rút từ trong ngực ra khẩu súng. Chĩa thẳng nó về phía Mặc Khả Niệm.
- Cô thua rồi, Mặc Khả Niệm.
Mặc Khả Niệm nhìn thấy khẩu súng đang nhắm về phía mình liền có chút lo lắng. Nếu cô không cẩn thẩn viên đạn đó có thể ghim vào cơ thể cô bất cứ lúc nào.
Khi khẩu súng bắt đầu được bóp cò, Mặc Khả Niệm liền nhanh chóng né sang một bên, thấy Malian vẫn ngồi ở dưới đất, nhanh như cắt, vừa né viên đạn cô vừa kết hợp một cú đá vào tay của Malian. Nhưng thật không may, vừa lúc cô đá thì viên đạn thứ hai cũng được bắn ra và sượt qua eo của cô. Chiếc khẩu súng trên tay của Malian cũng vì thế mà rơi xuống.
Định nhặt lấy nó nhưng Mặc Khả Niệm lại nhanh chân hơn, cô kìm nén cơn đau ở eo, đá chiếc súng ra xa hơn rồi đạp vào người của Malian một cái nữa. Malian ôm lấy bờ ngực đau đớn, Mặc Khả Niệm cũng nhân lúc đó mà nhặt khẩu súng lên chĩa về phía cô ta.