• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi giao đấu mệt mỏi, đến một nửa già đám người đó đã bị cô đánh trọng thương. Không bị gãy tay thì gãy chân, không bị bầm giập mặt mày thì cũng bị mất giống. Tuy chiến công như vậy nhưng vẫn còn đám nửa non kia chỉ bị xây xát nhẹ. Đám người đó đã thành công bắt giữ được Mặc Khả Niệm. Tất nhiên là đánh nhau như vậy cô cũng bị thương và mất sức.

Tạ Phương Trấn bước tới dùng tay bóp lấy cằm của Mặc Khả Niệm, để mặt cô đối diện với bản thân mình. Thật không ngờ đàn em của ông lại bị một cô gái như cô đánh bại gần hết. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nhóc con, không phải vừa nãy hăng say, mạnh mồm lắm sao? Giờ lại tiều tuỵ, yếu đuối như này là sao?


Mặc Khả Niệm cố giữ cho bản thân mình tỉnh táo nhất có thể. Trong lúc giằng co với đám người kia cô đã bị một tên đánh vào đầu khiến cho bây giờ cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng và vô cùng đau đớn.

- Tạ Phương Trấn ông nghĩ giết chết tôi là chuyện này có thể yên ổn sao?

Tạ Phương Trấn cười lớn, đưa ra bộ mặt vô sỉ, ông ta nói:

- Tại sao không? Nhóc con bây giờ nói quá nhiều một lát nữa thôi sẽ không còn sức để phục vụ cho tụi này đâu. Mau tỉnh táo lại đi nhá.

Tạ Phương Trấn vừa dứt lời liền tát thẳng vào mặt Mặc Khả Niệm một cái. Máu ở khoé miệng bắt đầu rỉ ra. Giờ đây cô thật sự không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa. Chuẩn bị bắt đầu vào cuộc, vừa mới xé chiếc áo ngoài của Mặc Khả Niệm ra liền có một viên đạn ghim vào tay của ông ta. Hét lên một tiếng đau đớn, ông ta đưa ánh mắt ra nhìn người vừa bắn mình.

- Để tao xem đứa nào dám động vào người phụ nữ của tao.

Giọng nói của Giang Hạ Thần vang lên. Nhìn người con gái của mình đang kiệt sức ở trong tay của đám người bẩn thỉu, ánh mắt Giang Hạ Thần đỏ au, trong mắt anh còn hiện rõ những tia máu. Cầm chặt khẩu súng, mỗi một bước chân của Giang Hạ Thần là một viên đạn được bắn ra ghim thẳng vào ngực của bọn đàn em của Tạ Phương Trấn.

Nhìn đàn em của mình dần bị bắn chết, Tạ Phương Trấn có chút hoảng loạn, cố gắng dùng sức, rút con dao trong túi ra kề vào cổ của Mặc Khả Niệm:

- Con chó, nếu mày còn dám bước tới tao sẽ giết nó. Tốt nhất biết điều chút, bỏ súng xuống.

Nhìn Mặc Khả Niệm giờ đây hơi thở đang dần trở nên khó khăn, phần trên trán máu cũng chảy không ngừng. Giang Hạ Thần vô cùng lo lắng cho cô. Vất khẩu súng sang một bên, anh nói:

- Thả cô ấy ra, tao sẽ để mày đi.

- Lời mày nói liệu có đáng tin?

Mắt thấy người của mình, Giang Hạ Thần liền nở nụ cười lên tiếng nhắc nhở:

- Ồ, phải chú ý đằng sau chứ!

Giang Hạ Thần vừa dứt lời, một viên đạn từ phía sau ghim thẳng vào lưng hắn ta. Cũng may Hạ Uy Duật cẩn thận nên không bị phát hiện. Viên đạn vừa rồi cũng chỉ khiến Tạ Phương Trấn ngất đi, nếu không lấy viên đạn và băng bó kịp thời mới chết chứ không thể lấy mạng ông ta ngay.

Cởi chiếc áo vest, Giang Hạ Thần khoác lên người cho Mặc Khả Niệm. Nhìn vết thương trên cơ thể cô, anh cảm thấy vô cùng đau đớn và tự trách bản thân mình không tới sớm hơn một chút, để cô gặp nguy hiểm như này.Cúi xuống bế Mặc Khả Niệm trên tay, Giang Hạ Thần cất tiếng gọi:


- Khả Niệm, mau tỉnh táo lại Khả Niệm. Em nhất định phải không sao, tôi không cho phép em rời khỏi tôi đâu.


Vừa nói, Giang Hạ Thần vừa bế Mặc Khả Niệm ra xe. Hiện tại Mặc Khả Niệm cũng đã mất đi ý thức, cô đã rơi vào cơn hôn mê. Hạ Uy Duật cũng đưa Tạ Phương Trấn đi theo. Có rất nhiều thứ cần phải tra hỏi ông ta đó.


Quay thời gian lại lúc Mặc Khả Niệm cùng Tạ Phương Trấn rời khỏi hồ nước Vanless, Mặc Khả Niệm đã có chút lo lắng nên gửi tin nhắn cho Giang Hạ Thần đến cứu nhưng không hiểu sao cô lại không thể gửi được định vị cho Giang Hạ Thần nên chỉ đành gửi địa điểm. Nhưng khi đến chiếc ngõ đó, sóng điện thoại cũng đã yếu dần đi. Tạ Phương Trấn cũng bắt đầu chú ý tới hành động của cô nên Mặc Khả Niệm không thể nói chi tiết đường cho Giang Hạ Thần.


Sau khi nhận được tin nhắn của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần lập tức rời khỏi công ty đến nơi của Mặc Khả Niệm. Nhưng khi tới lại không thấy cô đâu. Nhắn tin cho cô lại không thấy cô trả lời. Anh đành phải lần mò và dựa vào suy đoán của mình để tìm đến cô. Khi phát hiện ra chiếc gõ mà cô đang ở, anh đã bắt đầu bàn giao nhiệm vụ. Nhưng cũng may là tới chưa quá muộn chứ chậm thêm một chút nữa, Giang Hạ Thần không thể tưởng tượng được Mặc Khả Niệm sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh vẫn vô cùng đau lòng vì đã để cô bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK