• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tớ nghe đây Tiểu Chi. Sao vậy?

- Cô là người nhà của bệnh nhân Hạ Chi đúng không ạ? Tôi là bác sĩ của bệnh viện KQ. Cô Hạ Chi bị tai nạn xe hiện tại đang cấp cứu trong viện. Tôi thấy cô chính là người liên lạc với cô ấy gần đây nhất. Phiền cô tới để làm thủ tục phẫu thuật cho cô ấy.

Nghe tin Hạ Chi nhập viện, Mặc Khả Niệm hoảng loạn, cô vô cùng lo lắng liền chạy ngay đến bệnh viện không quên điện cho Hạ Uy Duật và Cẩm Chỉ Lam.

Đến bệnh viện, hoàn thành mọi thủ tục cho Hạ Chi, ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, trái tim của Mặc Khả Niệm đập nhanh liên hồi. Nước mắt cô đã chảy đỏ ở hai khoé mắt.

Ngay sau đó Hạ Uy Duật cùng Cẩm Chỉ Lam cũng tới. Thấy cô họ liền hỏi:

- Tiểu Chi sao rồi? Tại sao con bé lại vào viẹn vậy?

- Các bác sĩ bảo như nào vậy Khả Niệm?


Mặc Khả Niệm vừa lo lắng vừa nói:

- Tớ cũng không rõ. Bệnh viện gọi cho tớ rồi nói Tiểu Chi bị tai nạn đang cấp cứu ở trong bệnh viện.

Vừa dứt lời, bác sĩ đã vội vã bước ra rồi thông báo:

- Ai là người nhà của bệnh nhân Hạ Chi? Cô ấy bị mất máu quá nhiều cần phải truyền máu gấp. Lượng máu dữ trữ của bệnh viện không đủ.

Hạ Uy Duật nghe vậy liền tiến lên:

- Tôi. Tôi là anh trai của cô ấy.

- Được rồi. Mời anh đi theo tôi để xét nghiệm.

Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ. Lúc này Giang Hạ Thần cũng đã tới. Ngoài ra còn có ba mẹ của Hạ Chi và Hàn Phong. Mọi người ai cũng rất lo cho cô.

Bác sĩ vừa đẩy cửa bước ra, mọi người đã đi tới rồi hỏi:

- Bác sĩ, Tiểu Chi của chúng tôi giờ sao rồi?

- Mọi người cứ bình tĩnh. Ca phẫu thuật rất thành công. Giờ bệnh nhân sẽ được đưa tới phòng hồi sức. Nhanh nhất là ba ngày cô ấy sẽ tỉnh lại. Mong người nhà đừng quá lo lắng.

Tất nhiên vụ việc Hạ Chi bị tai nạn xe, Hạ Uy Duật và Giang Hạ Thần sẽ không để yên chuyện này. Họ bắt đầu cho người điều tra những người có liên quan tới sự việc đã xảy ra. Nhưng họ lại không hề có bất kì một manh mối nào. Camera giám sát ở quãng đường Hạ Chi bị tai nạn như đã bị ai đó che giấu đi.

Đúng ba ngày sau, Hạ Chi tỉnh lại. Mặc Khả Niệm thấy cô đã tỉnh liền vui mừng.

- Tiểu Chi, cậu tỉnh rồi để tớ gọi bác sĩ cho cậu nhé.

Cẩm Chỉ Lam vừa đi mua thức ăn về thấy Mặc Khả Niệm vui mừng liền tò mò:

- Khả Niệm, có chuyện gì vậy?

- Tiểu Chi tỉnh lại rồi.

Cẩm Chỉ Lam nghe vậy liền đi tới giường bệnh của Hạ Chi. Nắm lấy bàn tay của cô, Cẩm Chỉ Lam khẽ hỏi:

- Tiểu Chi cậu sao rồi, đã đỡ hơn chưa? Cậu còn đau ở đâu không?

Nhưng điều khiến cho Cẩm Chỉ Lam không thể ngờ đó là Hạ Chi lại thẳng thừng rút tay mình ra, cô đưa ánh mắt vô hồn nhìn Cẩm Chỉ Lam:

- Cô....là ai vậy?

Nghe câu nói này thôi, Cẩm Chỉ Lam như bị sốc toàn tập. Cô không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bác sĩ bước vào kiểm tra cho Hạ Chi. Thấy Cẩm Chỉ Lam đang ngồi thẫn thờ dưới đất, Mặc Khả Niệm đi tới đỡ cô dậy:

- Chỉ Lam, sao vậy?

- Tiểu Chi....cậu ấy.....cậu ấy không nhớ tớ là ai.

Mặc Khả Niệm còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bác sĩ đi tới liền thông báo tình hình:

- Sức khoẻ của cô ấy phục hồi rất tốt. Nhưng vì va đập ở phần đầu quá mạnh dẫn tới việc mất trí nhớ tạm thời. Trong thời gian này tránh để cho cô ấy kích động sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc hồi phục sức khoẻ cũng như trí nhớ.

- Được. Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ!

Mặc Khả Niệm giữ chút bình tĩnh, cúi đầu cảm ơn. Bác sĩ vừa rời đi, cô liền đi tới bên cạnh Hạ Chi:

- Tiểu Chi, cậu cố gắng nhìn thử xem tớ là ai nào?

Hạ Chi nhìn chằm chằm vào Mặc Khả Niệm rồi khẽ lắc đầu tỏ ý không biết cô là ai. Mặc Khả Niệm thất vọng quay sang nhìn Cẩm Chỉ Lam, rồi quay lại nói:

- Thôi được rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi.

Nghe tin Hạ Chi đã tỉnh lại, Hàn Phong, Hạ Uy Duật cùng Giang Hạ Thần tức tốc đi tới. Nhưng khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra, trái với không khí vui mừng, hào hứng của ba người đàn ông thì là một sự u buồn đến não nề của hai người con gái.

- Có chuyện gì thế? Tiểu Chi tỉnh lại rồi sao hai người vẫn buồn quá vậy?

Hạ Uy Duật đi về phái hai người rồi hỏi. Cẩm Chỉ Lam lắc đầu đáp:

- Tiểu Chi...cô ấy mất trí nhớ rồi.

Nghe câu nói này, ba người đàn ông như suy sụp. Họ cùng nhau tiến đến giường bệnh của Hạ Chi. Nhìn đám người xa lạ trước mặt, Hạ Chi bày ra bộ mặt vô cùng sợ hãi.

- Tiểu Chi, em có nhớ bọn anh là ai không?

Hạ Chi liếc nhìn hết mộ lượt rồi lắc đầu. Giang Hạ Thần vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục hỏi:

- Vậy em có nhớ em là ai không?

- Cả ba mẹ em nữa?


Hàn Phong vội tiếp lời.


Đáp lại sự mong đợi của ba người Hạ Chi chỉ khẽ lắc đầu. Cô thật sự không thể nhớ ra.


Mặc Khả Niệm đi tới kéo đám người đó ra. Cô nói:


- Bác sĩ nói Tiểu Chi cần thời gian để hồi phục, mấy người đừng có mà làm phiền cô ấy nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK