• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đến nơi, vừa xuống xe thôi, Giang Hạ Thần đã nhìn thấy ngay "tiểu bảo bối" của mình cũng đang ở đây. Anh từng bước tiến tới, hỏi Hạ Chi đang ngồi ở đó:

- Có chuyện gì vậy?

Hạ Chi thấy anh liền vội vàng đứng dậy:

- Bạn em uống say rồi. Anh có thể giúp em đưa cô ấy về không?

Vừa nói Hạ Chi vừa chỉ tay vào Cẩm Chỉ Lam đang nằm trên bàn. Giang Hạ Thần đưa mắt nhìn về phía của Mặc Khả Niệm:

- Cô gái kia...để anh lo. Em lo cho người bạn kia của mình đi.

Hạ Chi thấy anh nhìn về phía Mặc Khả Niệm liền có chút nghi ngờ. Cô chỉ nghe Mặc Khả Niệm nói rằng Giang Hạ Thần có hôn ước với Mặc Mộc Lan chứ không hề nghe nói hai người biết nhau.


- Anh quen Khả Niệm sao?

- Ừm. Có gặp vài lần.

- Vậy được. Nhưng anh có thể đưa cô ấy đến khách sạn không?

Nghe hai từ "khách sạn", Giang Hạ Thần có chút ngạc nhiên hỏi lại:

- Khách sạn?

- Vâng. Tại nhà cô ấy hơi khó tính. Em sẽ gọi điện nói cô ấy ở nhà em một đêm. Còn Chỉ Lam để em đưa về cũng được.

Mặc gia mà khó tính thì chắc Hạ gia còn gọi là địa ngục mất. Ba mẹ của Hạ Chi rất khó tính. Nếu mà vác cơ thể đang say mèm này của Mặc Khả Niệm về nhà thì thể nào ngay trong đêm thôi cả hai sẽ cùng nhau nắm tay ra ngoài đường ngủ.

Giang Hạ Thần khẽ gật đầu như đã hiểu. Anh bước đến đỡ Mặc Khả Niệm đứng dậy nhưng cô nào chịu. Khi anh vừa chạm vào người cô, cô đã tức giận vùng vẫy rồi hét lớn:

- Không được, ai cho ngươi chạm vào người ta, mau buông ra.

Nhìn sự phản kháng quyết liệt của Mặc Khả Niệm, Hạ Chi bèn nói:

- Anh họ, hay anh đưa Cẩm Lam về đi. Khả Niệm để em lo cho.

- Không cần đâu. Anh lo được.

Dứt lời, Giang Hạ Thần cúi người xuống nhấc bổng cô lên kiểu công chúa. Mặc Khả Niệm vừa phấn khích lại vừa sợ hãi. Cô đưa tay chạm vào bụng của anh. Từng cơ bụng săn chắc hiện ra khiến cô thích thú. Giang Hạ Thần hít một hơi thất sâu kiềm chế cơn giận đang chuẩn bị bốc hoả, trực tiếp nhét cô vào trong xe.

- Anh đi trước đây.

- Vâng, anh đi cẩn thận!

Vừa mới yên vị trên ghế không được bao lâu, Mặc Khả Niệm đã tháo dây an toàn ra rồi ôm lấy cổ Giang Hạ Thần. Cô liên tục kéo anh về phía mình, miệng lẩm bẩm:

- Mau lại đây, nhanh lên lại đây để ta hôn một cái nào.

Giang Hạ Thần đang lái xe, tức giận quát:

- Cô ngồi im nào, tai nạn bây giờ.

Thấy anh lớn tiếng với mình, Mặc Khả Niệm bắt đầu giở trò ăn vạ. Cô mếu máo khóc lớn.

Giang Hạ Thần nhìn cô khóc mà trong lòng liền cảm thấy vô cùng khổ sở. Chắc kiếp trước anh làm rất nhiều chuyện xấu nên kiếp này mới va phải một nha đầu như cô.

Tấp xe vào lề đường, anh quay sang dỗ dành cô:

- Nào, Mặc Khả Niệm đừng khóc nữa mà. Tôi xin cô đấy, nín đi.

Lời nói của anh không những không làm cho cô nín khóc còn khiến cô khóc ngày càng to hơn. Giang Hạ Thần bất lực nhìn cô:

- Hôn một cái là được chứ gì?

Nghe được câu nói này, Mặc Khả Niệm liền im bặt. Giang Hạ Thần không chần chừ, tháo dây an toàn của mình ra rồi tiến gần đến áp môi mình lên môi cô. Vừa mới chạm vào môi Mặc Khả Niệm thôi mà cô đã gục đầu xuống ngủ luôn.

Giang Hạ Thần lúc này bất lực thật rồi. Anh chỉnh lại tư thế rồi thắt dây an toàn cho cô.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Càng lạ lùng hơn là bên cạnh cô hình như có ai đó đang nằm ngủ say. Quay sang nhìn thì thấy một người đàn ông đang nằm quay lưng về phía mình. Mặc Khả Niệm hoảng sợ liền thẳng chân đạp anh ta xuống giường. Cô nhìn xuống cơ thể mình vẫn may quần áo vẫn còn đó, nhưng....khoan đã....sao cô không nhớ trong tủ đồ của mình có bộ quần áo này chứ? Đây đâu phải đồ của cô.

Lúc này từ dưới đất, đầu của Giang Hạ Thần liền nhô lên.

- GIANG HẠ THẦN?

Mặc Khả Niệm tròn mắt nhìn người dưới đất. Lại tình huống gì đây? Cô lại bị đưa đến nhầm vào phòng của Giang Hạ Thần à?

Còn Giang Hạ Thần sau khi nghe tiếng hét của cô liền bịt chặt tai lại. Anh đưa ngón trỏ lên miệng:

- Suỵt. Nói nhỏ thôi nào. Hét to vậy làm gì chứ?

Mặc Khả Niệm mất hết kiểm soát liền đứng dậy:

- Đêm qua rốt cuộc anh đã làm gì tôi hả?

Giang Hạ Thần nghe câu hỏi này liền nhíu mày nhìn cô:

- Phải là cô làm gì tôi chứ tôi đâu dám làm gì cô.

Mặc Khả Niệm nghe xong câu này mặt liền hoá đá. Gì nữa vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì? Cô không nhớ, không thể nhớ được.

Giang Hạ Thần đứng dậy cởi chiếc áo sơ mi ở bên ngoài ra. Cơ thể bên trong của anh khiến cho Mặc Khả Niệm ngượng ngạo đứng hình.

Cả cơ thể săn chắc kia đều bị cào cấu một đường dài khắp cơ thể. Vết thương chi chít lại còn những dấu răng in sâu nên da thịt nữa.

- Tất cả....đều là tôi làm sao?


Mặc Khả Niệm có chút ngại ngùng hỏi.


- Chả lẽ tôi lại tự hành hạ bản thân mình sao? Giờ là lúc em phải đền cho tôi rồi đó bảo bối.


Cái gì vậy? Một thục nữ như cô không bao giờ làm những chuyện như vậy. Chắc chắn là anh đã đổ oan để hành hạ cô. Nhưng cô không ngu đâu. Khi thấy Giang Hạ Thần chuẩn bị lao về phía mình, Mặc Khả Niệm liền vội vã co giò chạy thẳng ra bên ngoài, không quên ngoảnh mặt lại rồi lè lưỡi trêu chọc anh.


- Quả đúng là hoạt bát, lanh lợi. Tôi nhất định phải có được em, tiểu bảo bối ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK