- Haizzzz...vậy là từ ngày hôm nay trở đi đám chúng ta chính thức có người từ bỏ cuộc chơi rồi. Tiểu Chi à, chỉ còn lại đôi mình mà thôi.
- Chỉ Lam cậu không được bắt nạt chị dâu tớ như thế chứ.
- Một tiếng "chị dâu" hai tiếng cũng "chị dâu" Hạ Chi, cậu thật sự coi tớ chết rồi hả? Cậy hai người là người nhà sao?
Nhìn vẻ mặt đầy sự ghen tị của Cẩm Chỉ Lam, Mặc Khả Niệm liền bật cười:
- Tiểu Lam Lam à, cậu vội gì chứ? Chẳng phải cậu và Hạ Uy Duật cũng sắp sửa rồi hay sao?
Nghe câu hỏi này, Cẩm Chỉ Lam liền đỏ mặt ngại ngùng:
- Sắp sửa....sắp sửa cái gì chứ? Tớ chẳng hiểu cậu nói gì cả.
- Ngại gì chứ? Chúng ta cứ thành thật với nhau đi. Cậu và Hạ Uy Duật tiến triển tới đâu rồi? (Mặc Khả Niệm)
- Đúng đó. Cậu và anh tớ tới đâu rồi? Anh tớ cầu hôn cậu chưa?(Hạ Chi)
- Gì mà cầu hôn chứ....không có chuyện đó đâu.(Cẩm Chỉ Lam)
- Cậu đừng giấu bọn tớ. Bọn tớ biết hết rồi. Anh tớ có nói là đi cầu hôn cậu mà.(Hạ Chi)
Câu nói của Hạ Chi khiến cho Cẩm Chỉ Lam giật mình hét lên:
- Tên nhãi Hạ Uy Duật đó nói thế thật sao? Không phải đã bảo cùng nhau giữ bí mật à?
Đưa ánh mắt tò mò nhìn cô, Mặc Khả Niệm lên tiếng hỏi:
- Cẩm Chỉ Lam vậy là cậu với Hạ Uy Duật thật sự đã sắp kết hôn rồi sao?
- Ừ thì....anh ấy mới cầu hôn thôi. Chúng tớ chưa tính tới chuyện đó.(Cẩm Chỉ Lam)
- Được lắm Cẩm Chỉ Lam cậu dám giấu bọn tớ chuyện trọng đại như thế này. Thật là....(Mặc Khả Niệm)
- Bọn tớ thất vọng lắm đó.(Hạ Chi)
- Thì....thôi mà. Đừng nói chuyện của tớ nữa. Tiểu Chi, cậu và Hàn Phong sao rồi? Có tiến triển gì chưa?(Cẩm Chỉ Lam)
Tự nhiên nhắc đến tên khiến cho Hạ Chi hốt hoảng:
- Hả? Tiến triển gì chứ? Bọn tớ chỉ là bạn thôi.
- Cậu có bị ngốc không vậy? Có ai là bạn mà lại thường xuyên quan tâm, chăm sóc nhau như vậy không? (Mặc Khả Niệm)
- Tớ...tớ.....(Hạ Chi)
- Còn tớ cái gì nữa? Hai người mau chóng tỏ tình đi, không là không kịp nữa đâu.(Cẩm Chỉ Lam)
- Kịp gì chứ? Các cậu nói gì vậy? (Hạ Chi)
- Thôi được rồi, không trêu trọc cậu ấy nữa. Mà các cậu có muốn ăn xoài xanh không? Tớ có bảo chồng tớ mang một ít tới đây đó.(Mặc Khả Niệm)
Câu nói đầy sự ám muội sến súa khiến cho Cẩm Chỉ Lam giận dỗi:
- "Chồng tớ" wow thật là ghen tị quá mà!
- CẨM CHỈ LAM!(Mặc Khả Niệm)
Suy nghĩ một lúc Hạ Chi bất ngờ hỏi:
- Cậu thèm ăn chua sao?
- Có chút chút.(Mặc Khả Niệm)
- Vậy cậu có hay buồn nôn không?(Hạ Chi)
- Dạo này tớ hơi mệt trong người thôi không đến mức buồn nôn.(Mặc Khả Niệm)
- Vậy....vậy kì kinh nguyệt của cậu thì sao? (Hạ Chi)
Câu hỏi của Hạ Chi khiến Mặc Khả Niệm nhíu mày:
- Cậu nhắc tớ mới nhớ. Kinh nguyệt của tớ đã trễ hơn một tháng rồi.
- Mặc Khả Niệm tuy tớ không chắc nhưng cậu có thai rồi đó.(Hạ Chi)
- Hả....thật....thật sao?(Mặc Khả Niệm)
Lời vừa dứt, Giang Hạ Thần cùng Hạ Uy Duật và Hàn Phong đẩy cửa bước vào:
- Thật gì vậy? (Giang Hạ Thần)
- Không có gì! Tiếp đón khách xong rồi sao anh?(Mặc Khả Niệm)
- Xong rồi! (Giang Hạ Thần)
Nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang tỏ ra ân ái trước mặt, bôn người còn lại cùng dắt tay nhau rời khỏi phòng, trả lại đêm tân hôn cùng không khí riêng cho hai người họ.
- Vợ ơi!
Giang Hạ Thần cất giọng nhõng nhẽo khiến cho Mặc Khả Niệm giật mình. Cô có chút không quen với cách hành xử này của anh. Chẳng lẽ anh uống say quá rồi sao?
- Anh thôi ngay cho em nhờ. Ghê quá à!
Giang Hạ Thần nghe cô nói liền hờn dỗi, ngồi xuống bên cạnh ôm chặt lấy eo cô:
- Vợ à, em nói thế không sợ ạn bị tổn thương sao?
Đưa đôi mắt ngờ vực nhìn Giang Hạ Thần, cô đáp:
- Anh mà cũng biết tổn thương ý hả?
- Em nói vậy là sao? Anh cũng cần được yêu thương mà!
Vòng tay ôm lấy anh, Mặc Khả Niệm dỗ dành:
- Được....được rồi. Em yêu thương anh mà!
- Vậy có phải em nên dùng hành động để chứng minh không?
- Hả....hả....khoan.....Giang...ưm....
Còn không để Mặc Khả Niệm nói hết câu, Giang Hạ Thần đã cúi xuống hôn lên môi cô. Dù hai người đã quan hệ rất nhiều lần nhưng đây vẫn là lần anh mong chờ và hồi hộp nhất.
Vừa trao cho cô nụ hôn mãnh liệt, Giang Hạ Thần vừa đưa tay cởi chiếc váy của Mặc Khả Niệm ra. Váy cưới nhanh chóng được rơi ra khỏi người. Mặc Khả Niệm cũng giúp anh cởi chiếc áo vest cùng chiếc sơ mi bên trong.
Hôn Mặc Khả Niệm từ môi sang tai, xuống cổ lại đến xương quai xanh rồi bầu ngực đẫy đà. Cái cảm giác được động chạm vào thứ to to mềm mềm kia khiến anh luôn luôn phải thích thú.
Giang Hạ Thần định cởi chiếc quần lót của cô ra liền bị giữ tay lại. Anh tò mò lên tiếng:
- Sao vậy em?
- Chồng à, em có chút mệt, anh có thể nhẹ nhàng không?
Tiếng gọi "chồng à" của Mặc Khả Niệm khiến cho anh cứng đờ người:
- Em vừa nói gì cơ?
- Chông à đó!
- Được rồi vợ, anh sẽ nhẹ nhàng.
Và buổi tối hôm đó, Giang Hạ Thần dù rất ham muốn nhưng vẫn hết sức nhẹ nhàng với cô chỉ sợ làm quá đà cô vì mệt sẽ lại càng mệt hơn, anh vẫn là nên yêu thương vợ của mình một chút vậy.