- Có chuyện gì vậy chị? Chị và ba cãi nhau sao?
- Có thể nói cho em nghe không?
- Sao em biết?
- Vì chỉ có như vậy mới có thể sưởi ấm được con tim chứa đầy vết thương này của chị em chứ. Với lại nếu như anh ta không phải một người tốt thì chắc chăn sẽ không làm chị rung động đâu.
- Ừ. Anh ấy....rất tốt....
- Biết là như vậy nhưng có vẻ như ba sẽ không dễ gì chấp nhận cho chị yêu một người không hề có tiền như anh ấy đâu. Chị có dự tính gì không?
Khẽ lắc đầu, Mặc Mộc Lan trả lời:
- Hiện tại là không.
- Vậy sao chị không thử nói chuyện này với anh ấy đi, sau đó cả hai cùng nhau tìm cách giải quyết. Em nghĩ nếu đã thật lòng yêu nhau thì phải cùng nhau đối mặt với những khó khăn, thử thách chứ.
Mặc Mộc Lan gật đầu. Mặc Khả Niệm nói cũng đúng đấy chứ. Có khi hai người cùng nhau giải quyết vẫn sẽ tốt hơn là một người mà.
- Được. Chị sẽ suy nghĩ về cách làm này của em. Cảm ơn em!
- Không có gì. Chị là chị em mà!
.............
Lấy điện thoại hẹn Ngô Gia Kỳ ra ngoài nói chuyện, vừa thấy cô anh đã vui vẻ đi tới. Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, anh nắm lấy tay cô:
- Trời lạnh thế này, em có chuyện gì muốn nói sao?
- Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
Chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, Ngô Hàng đáp.
- Được. Ngồi xuống đây đi rồi nói.
- Ba em....ông ấy biết chuyện của chúng ta rồi. Ông ấy có vẻ rất tức giận và không muốn chúng ta qua lại với nhau. Anh xem chúng ta phải làm sao đây?
Bàn tay đang nắm tay của Mặc Mộc Lan buông lỏng dần. Ngô Gia Kỳ trầm tư suy nghĩ. Đến một lúc sau, anh mới lên tiếng:
- Hay là em qua ở với anh đi. Đầu tháng tới anh sẽ qua Pháp làm việc. Em cùng anh tới đó. Đợi một thời gian nữa, khi công việc ổn định mình cùng trở về thưa chuyện với ba em, được không?
Giờ lại đến Mặc Mộc Lan im lặng không đáp. Cô không biết bản thân mình có nên tin tưởng Ngô Gia Kỳ không. Vì sự thất bại của mối tình trước đối với Mặc Mộc Lan mà nói nó luôn là nút thắt ở trong lòng của cô. Cô sợ bản thân của mình sẽ lại chọn sai một lần nữa.
Thấy cô không trả lời, Ngô Gia Kỳ tiếp tục nói:
- Sao vậy? Nếu em không đồng ý thì chúng ta có thể không đi nữa. Không thì chúng ta có thể yêu xa mà. Đừng vì ba em mà chia tay được không? Anh không muốn như vậy đâu.
Câu nói của Ngô Gia Kỳ khiến cho trái tim Mặc Mộc Lan bất giác đập nhanh. Phải nói là cô đã quên mất việc từ khi gặp anh, mọi chuyện vui buồn gì cô đều muốn tìm anh để nói chuyện, tâm sự. Không biết từ bao giờ cô lại luôn muốn bản thân mình có thể dựa dẫm vào anh. Nếu không có anh quãng thời gian đã qua kia cô không biết một mình mình có thể đối mặt như nào.
- Được. Em sẽ đợi anh. Đợi đến lúc anh tới thưa chuyện với ba em nhưng anh đừng khiến em thất vọng có được không.
Đưa bàn tay mình ra, anh nói:
- Được. Móc ngoéo đi.
Nhìn hành động vừa trẻ con vừa ấu trĩ này của Ngô Gia Kỳ, Mặc Mộc Lan bật cười rồi đưa tay ra. Hai người làm hành động móc ngoéo với nhau chứng tỏ lời hứa ấy chắc chắn sẽ thực hiện.
Ở phía xa xa, có hai đôi mắt luôn dõi theo mọi hành động của Mặc Mộc Lan và Ngô Kỳ. Đang xem cảnh hay, Mặc Khả Niệm vô tình hắt xì một tiếng, Giang Hạ Thần vội khoác chiếc áo vest của mình lên người cô:
- Em có ngốc không vậy? Cứ một mực đòi đi theo dõi họ làm gì? Cảm rồi ai lo cho em?
- Anh lo.
Mặc Khả Niệm không chần chừ đáp. Nhưng cô nói đúng mà. Cô là vợ sắp cưới của anh, anh không lo thì ai lo chứ? Chẳng lẽ để thằng đàn ông khác lo sao?
Vòng tay ôm lấy Mặc Khả Niệm vào trong lòng, Giang Hạ Thần dùng nhiệt của cơ thể mình mà sưởi ấm cho cô đỡ lạnh. Mặc Khả Niệm bất ngờ tỏ vẻ háo hức rồi vỗ liên hồi vào tay anh:
- Hôn rồi, hôn rồi....Giang Hạ Thần....họ hôn rồi kìa.....Aaaaa.....
Giang Hạ Thần nhíu mày đưa mắt nhìn. Chỉ là một nụ hôn thôi mà, cô có cần phải kích động như thế không chứ? Nếu mà hôn thì chẳng phải ngày nào anh cũng hôn cô sao? Vậy mà cô có kích động như này đâu? Đúng là phụ nữ khó hiểu thật.