Bước xuống dưới căn hầm của Giang gia, anh lặng lẽ cài then chốt, đi thẳng vào trong. Vì tên Trương Kiên đang ở đây nên bên trong cũng có người trông chừng hắn ta. Thấy anh, người vệ sĩ đó liền cúi đầu chào. Nhìn tên Trương Kiên đang bị xích lại ở trên chiếc giường đá, anh nhếch môi, cất tiếng:
- Chà...tỉnh lại rồi sao?
Trương Kiên đưa ánh mắt vô cùng tức giận nhìn anh:
- Mày là ai? Bắt tao đến đây làm gì? Mau thả tao ra nếu không mày sẽ không sống được lâu đâu.
Giang Hạ Thần nở một nụ cười nhạt, bóp lấy cằm của hắn ta, anh nói:
- Ngày hôm qua mày có biết mày đã động chạm vào ai không?
Trương Kiên nghe anh nói liền cười khẩy:
- Thì ra là vì một ả đàn bà sao?
- Mày cũng khá đấy, nói được những lời như vậy chắc cũng phải gan lắm nhỉ? Nhưng tiếc rằng đến người phụ nữ của tao mà mày cũng dám chạm vào quả thật là mày đã chán sống rồi.
Trương Kiên chừng mắt nhìn anh:
- Rốt cuộc mày muốn gì?
- Bây giờ giữ mày lại cũng sẽ chẳng được lợi ích gì mà tao thì cũng không nỡ giết. Chi bằng chúng ta cùng nhau chơi đùa một lúc nhỉ.
Lời vừa dứt, tiếng la hét thất thanh của Trương Kiên vang lên:
- AAAAAAAAA.....
Hai con mắt của hắn ta cứ vậy mà rơi xuống chân Giang Hạ Thần. Thật không thể tin được rằng anh lại dùng chính vàn tay của mình để móc lấy mắt của hắn ta. Thu tay về, trên đó dính đầy máu của Trương Kiên. Hắn ta đau đớn, đôi mắt nhắm chặt, không thể mở ra:
- Thằng khốn nạn. Tao liều mạng với mày.
Trương Kiên cố gắng dùng sức vung tay, vung chân về phía anh nhưng lại bị dây xích kéo về phía sau. Hắn ta không thể làm gì được. Chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng.
Đúng thẳng dậy, Giang Hạ Thần cất tiếng nói lạnh tanh:
- Đây chưa phải là cái giá mày phải trả cho việc mày đã làm đâu. Con mắt này của mày đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thì tao cũng chỉ giúp mày vất nó đi thôi. Còn nữa, cái cánh tay này.....
Vừa nói, Giang Hạ Thần vừa lau vết máu lên cánh tay áo sơ mi của hắn. Ngay tức khắc tiếng xương gãy vang lên. Cánh tay phải của Trương Kiên đã bị anh bẻ gãy. Hắn ta rú lên trong cơn đau khủng khiếp từ phía trên mắt cùng phía tay:
- AAA, Á Á.....
Lúc này Giang Hạ Thần vẫn chưa hề hả giận. Anh từ từ ngồi xuống một lần nữa, đưa tay chạm vào chỗ đó của Trương Kiên:
- Nơi này của mày cũng có khi phải cần tao phế luôn ấy nhỉ?
Trương Kiên sợ hãi, hắn ta khép chặt hai chân lại, mở mồm van xin:
- Tôi xin anh, ngày hôm qua tôi không hề làm gì quá đáng với người phụ nữ đó.....
Không để hắn ta nói hết câu, Giang Hạ Thần thẳng tay tát hắn một cái. Từ khoé miệng đã bắt đầu rỉ máu.
- Mày mà dám làm chuyện gì với cô ấy mày nghĩ mày còn sống được đến ngày hôm nay?
Anh đứng dậy, ra hiệu cho người vệ sĩ ở bên ngoài bước vào. Anh ta hiểu ý liền mang theo một chậu nước có hoà một ít dung dịch đến. Rửa đôi bàn tay đã bị nhiễm bẩn của mình, anh nói:
- Cắt chỗ đó của hắn ta. Sau đó thì đem hắn đi chôn sống. Nhớ làm cho sạch sẽ và đừng để ai phát hiện.
- Vâng lão đại!
Nói xong, Giang Hạ Thần quay lưng rời đi. Vào trong phòng tắm, tắm rửa lại một lần, xong xuôi anh mới đi ra ngoài.
Đến bên cạnh chiếc giường thấy Mặc Khả Niệm vẫn đang say giấc. Anh vuốt vài cọng tóc buông xoã ở gương mặt ra cho cô rồi đặt lên trán một nụ hôn ngọt ngào.
.............
- Cái gì cơ? Chiếc điện thoại đó đã bị Giang Hạ Thần lấy đi mất?
Malian khi nghe Lý Nguyệt nói, cô ta vô cùng tức giận, đập tay xuống bàn, đôi mắt đã loé lên tia lửa. Lý Nguyệt vội vàng cất lời:
- Cô bình tĩnh. Ngoài cách đó chúng ta còn có thể tìm kiếm thêm những cách mới mà.
Vốn định dùng những tấm ảnh đó để chia cắt tình cảm của Giang Hạ Thần và Mặc Khả Niệm vậy mà lại thất bại. Đã vậy còn bị Giang Hạ Thần phát hiện nữa chứ. Cứ như vậy thể nào cũng bị anh phát hiện ra kế hoạch cho xem.
- Hợp tác với bà đúng là một sự sai lầm của tôi mà. Kế hoạch đã vô cùng hoàn hảo như vậy rồi mà vẫn bị thất bại. Nếu để Giang Hạ Thần tìm ra người đứng sau những chuyện này chắc chắn tôi với bà sẽ không còn đường sống đâu.
- Vậy sao không giết tất cả đi?
Nghe những lời nói của Lý Nguyệt, Malian vô cùng kích động:
- Giết tất cả? Bà có bị làm sao không vậy? Thứ tôi muốn là Giang Hạ Thần.
- Nếu cô muốn thì tôi có cách giúp cho cô. Người ta nói anh hùng cũng khó qua ải mĩ nhân mà. Nếu không để cho Giang Hạ Thần chán ghét Mặc Khả Niệm thì hãy để Mặc Khả Niệm chán ghét Giang Hạ Thần đi.