Cô không chỉ có căng thẳng mà còn sợ hãi.
Ở bên ngoài, cô là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Kim Phúc, là người phụ nữ có năng lực và quyết đoán, được mọi người coi trọng, là người thừa kế của Tập đoàn Kim Phúc. Dường như cô hoàn hảo đến nỗi không có chút khuyết điểm nào, cho dù là vẻ ngoài, hoàn cảnh gia đình, năng lực và giáo dục hoàn hảo.
Nhưng ở trong nhà, cô lại sợ bố mẹ, nhất là mẹ của cô.
Con cháu của các nhà quyền quý đều có chung nỗi sợ hãi với người lớn trong nhà này. Ví dụ như nhà họ Lý, ngoài Lý Nhược Băng ra thì không ai không sợ người lớn, bao gồm cả Lý Nhược Thái.
Nhưng cho dù Lý Nhược Thái có sợ ông nội của mình, không muốn làm ông nội thất vọng nhưng cũng có giới hạn.
Còn Tô Thanh Ảnh thì khác, từ nhỏ cô đã bị trói buột quá chặt, chặt đến nỗi cô đã hình thành nhân cách tốt.
Không phải Lý Nhược Thái chưa từng phạm lỗi, cậu ta biết rõ là sai nhưng vẫn làm. Lúc đó cậu ta nghĩ nếu không bị bắt gặp thì tốt, còn không thì xin lỗi là xong.
Tô Thanh Ảnh thì khác, cô không cho phép mình mắc lỗi.
Nguyên nhân mà cô không cho phép mình phạm sai lầm là vị sợ người bên cạnh cô thất vọng. Ở công ty cô sợ các cổ đông nhìn nhau. Trong nhà, cô sợ bố mẹ thất vọng về cô. Từ nhỏ cô đã quá ưu tú, ưu tú đễn nỗi bất cứ ai cũng không cho phép cô có khuyết điểm.
Khi Ngô Thần nói mẹ của cô sắp đến để bắt Ngô Thần, hoặc là bắt hai người bọn họ.
Thì cô lập tức nghĩ đến đủ loại kết cục đáng sợ.
Mẹ không cho phép cô yêu đương tự do, cô cũng không thể bí mật lại gần bất cứ người đàn ông trẻ tuổi nào.
Là người thừa kế của Tập đoàn Kim Phúc, chắc chắn chồng tương lai của cô phải được trải qua sự xét duyệt của gia tộc, người trong nhà hài lòng thì cô mới được lựa chọn.
Người nhà muốn sàng lọc một lần để chọn mấy người xứng với Tô Thanh Ảnh, sau đó mới để cho Tô Thanh Ảnh chọn một người trong số đó.
Cô không hề có bất cứ tự do nào trong chuyện này.
Hôm nay cô làm đủ loại hành động với Ngô Thần ở sân golf, nếu như Ngô Thần bị nhà họ Tô bắt được thì chắc chắn anh sẽ bị đe dọa một phen.
Thật ra chuyện này cũng không có gì.
Bởi vì hai người không yêu đương.
Nhưng vấn đề là “chân tương” còn đáng sợ hơn việc hai người đang yêu đương.
Tô Thanh Ảnh lo lắng, nếu như Ngô Thần nói ra nguyên nhân cô đến đây, nói “bí mật kia” ra dưới sự đe dọa của nhà họ Tô, chắc chắn Tô Thanh Ảnh sẽ bị hủy hoại… Ít ra thì với cô, nó có tính hủy diệt!
Hóa ra một cô gái luôn ngoan ngoãn từ nhỏ, một đứa con cưng không có chút khuyết điểm nào lại là loại phụ nữ kia. Cô từng đứng cao bao nhiêu thì sẽ ngã đau bất nhiêu.
Tô Thanh Ảnh không biết sau khi nói ra bí mật thì cô sẽ đối mặt với người bên cạnh như thế nào.
Ngô Thần nói muốn chạy.
Thì cô vẫn sợ.
Cô cảm thấy cho dù có chạy thì cũng không giải quyết được vẫn đề gì. Trước đó cô đã dùng mối quan hệ của nhà họ Tô điều tra thân phận của Ngô Thần. Cô có thể điều tra thì mẹ của cô cũng có thể, mẹ sẽ biết Ngô Thần là ai rồi tìm được Ngô Thần.
Nhưng bây giờ, Ngô Thần không những muốn chạy một mình mà còn hỏi cô có muốn chạy cùng hay không.
Tô Thanh Ảnh hoàn toàn sợ ngây người.
Vậy thì càng không thể giải thích rõ, nói dối hoặc lừa gạt đều không được.
Biết rõ mẹ của mình dẫn người tìm đến, mà cô lại chạy cùng một người đàn ông.
Đây là chuyện mà Tô Thanh Ảnh không dám nghĩ đến.
“Cô cứ định sống như thế này sao?” Dường như Ngô Thần biết Tô Thanh Ảnh đang nghĩ gì, anh nắm lấy tay Tô Thanh Ảnh rồi nói: “Cô hai mươi tuổi chứ không phải bảy tuổi! Không phải bảy tuổi! Cô là một người trưởng thành có tư tưởng và nhân cách độc lập! Cô không phải con rối! Cô cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng bị trầm cảm mất thôi!”
“Nhưng mà tôi…” Tô Thanh Ảnh hiểu những gì Ngô Thần đang nói.
“Tôi đoán trong vòng mười phút mẹ của cô sẽ đến, thật ra thì tôi có thể đi, nhưng cô có nghĩ xem mình nên giải thích với người thân thế nào chưa?” Ngô Thần nói tiếp.
“Tôi, tôi, tôi…” Tô Thanh Ảnh lặp lại ba chữ “tôi” thì cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Tạm thời chúng ta tránh bọn họ rồi nghĩ cách, đến khi sắp xếp xong xuôi mới trở về giải thích được.”
“Tôi… còn có thể làm gì nữa… tôi…”
“Có vài chuyện phải có lần thứ nhất.” Ngô Thần lại nhìn vào mắt Tô Thanh Ảnh: “Cô từng viết trong diễn đàn như vậy mà. Cô sống mệt mỏi như thế, cô nên vứt luôn cục nợ ấy đi rồi bước ra bước đầu tiên. Cô định kiềm chế mãi như thế sao? Cô định sống mãi vì người khác ư? Bố mẹ cô luôn luôn đúng? Cô cảm thấy cô cứ như thế này thì tương lai cô sẽ quản lý công ty thật tốt sao?”
Từ đầu đến cuối, Ngô Thần đều nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Thanh Ảnh.
Một giây! Hai giây! Ba giây!
Ngô Thần buông tay của Tô Thanh Ảnh ra.
“Được rồi, tôi đi trước.” Nói rồi, anh xoay người rời đi.
Nhưng anh không bước ra ngoài được, bởi vì Tô Thanh Ảnh đã kéo áo của anh lại.
Ngô Thần quay đầu nhìn cô.
“Tôi, tôi đi với anh.” Tô Thanh Ảnh lấy hết can đảm nói, sau khi nói ra, ánh mắt của cô chuyển từ hồi hộp sang bình tĩnh.
Dường như cô ấy đã vượt qua rào cản tâm lý, nội tâm của cô đã hoàn toàn thay đổi.
“Chúng ta cùng đi.” Tô Thanh Ảnh lại nói.
Dường như cô đang động viên bản thân, kiên định với suy nghĩ của mình.
Cô hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn hai vệ sĩ đang đứng ở đằng xa, lấy điện thoại ra, giống như định gọi cho bọn họ.
“Cô làm gì đấy?” Ngô Thần đè tay cô xuống rồi hỏi.
“Tôi lừa bọn họ đi.” Tô Thanh Ảnh quay đầu nói.
“Cô không thấy là cô vẫn đang sợ hay sao? Cô vẫn đang suy nghĩ vì những người đó. Cô muốn tìm lý do để bọn họ không trông chừng cô, đồng thời cô cũng sợ đối mặt trực tiếp, sợ bọn họ cản cô nên không dám rời đi…” Tất cả những lời này đều đập vào lòng Tô Thanh Ảnh, anh nói đúng.
“Vậy anh nói xem tôi phải làm sao bây giờ?” Tô Thanh Ảnh hỏi.
“Chạy thôi!” Ngô Thần nói.
“Chạy thế nào?” Tô Thanh Ảnh lại hỏi.
“Chạy như thế này.” Nói rồi, Ngô Thần kéo Tô Thanh Ảnh chạy.
Chạy.
Ý trên mặt chữ.
Chính là trực tiếp chạy.
Tô Thanh Ảnh bị kéo chạy đột ngột nhưng cô vẫn theo kịp bước chân của Ngô Thần. Bởi vì thể lực của cô không tệ, trước kia không thích vận động nhưng mấy năm nay thì thích.
Hai người chạy vào con đường khác của sân golf khu C.
Hai vệ sĩ thấy vậy thì đờ ra một chút, sau đó đuổi theo hai người như điên.
Ngô Thần kéo Tô Thanh Ảnh chạy đến ngã tư.
Cạnh ngã tư có một hàng xe ngắm cảnh mui trần chạy bằng điện. Có thể lái tùy thích, bọn họ lái cũng được, mà nhân viên công tác lái cũng được.
Chìa khóa để trên xe.
Ngô Thần kéo Tô Thanh Ảnh lên một chiếc, vặn chìa khóa, giẫm “chân ga”, xe ngắm cảnh được lái ra ngoài.
Vệ sĩ phi nước đại tới, cũng lái một chiếc đuổi theo.
Mấy phút sau.
Hai người trở lại tòa nhà của câu lạc bộ, vẫn còn chạy. Ngô Thần kéo cô chạy qua đại sảnh, chạy đến cửa bãi đậu xe rồi lên xe, lên chiếc Lamborgini của Ngô Thần.
Tiếng động cơ vang lên trong bãi đậu xe.
Anh quay đuôi Lamborgini màu xanh dương, chạy ra ngõ, lên đường cái rồi quay xe, chạy thẳng đến cửa chính.
Khi hai vệ sĩ chạy đến cửa tòa nhà, chiếc Lamborgini màu xanh dương đã chạy khỏi sân câu lạc bộ rồi.
Hai vệ sĩ sắp phát điện.
Bọn họ dừng lại một chút, một người nói: “Tôi đi lấy xe” rồi chạy mất.
Người còn lại thì lấy điện thoại ra, bấm trong run rẩy.
Đầu bên kia lập tức bắt máy.
“Bà chủ. Cô chủ chạy với thằng nhóc kia rồi.” Vệ sĩ vội la lên, giọng nói hơi run.
“Cậu nói gì?” Giọng nói bén nhọn vang lên từ đầu bên kia.