Phòng bao này không quá rộng rãi nhưng cũng không chật chội, có một boong ghế sô pha dài nhìn rất sang trọng. Sau khi vào trong, Ô Ngữ Dung nhìn tổng thể căn phòng này một lát rồi mới nhìn Ngô Thần, dáng vẻ của bà ta rất tự nhiên.
Ngô Thần đứng dậy.
“Mẹ, anh ấy là đàn anh Ngô Thần, người mà con đã nhắc đến với mẹ trước đó. Anh ấy cũng học trường Đại học Đông Hải, vừa tốt nghiệp xong.” Tống Huyên lên tiếng trước, cô ấy giới thiệu với mẹ mình bằng một giọng nói ngọt ngào và mềm mại.
Sau đó, cô ấy giới thiệu mẹ mình với Ngô Thần: "Bà ấy nghe tôi nói là bài hát anh viết lời cho tôi rất nổi tiếng, cho nên rất muốn gặp anh, lúc trước mẹ tôi học Âm nhạc nên rất thích lĩnh vực này."
Vừa nói hai người họ vừa đi tới cạnh bàn.
"Tôi là Ô Ngữ Dung..." Ô Ngữ Dung bày ra dáng vẻ lần đầu gặp Ngô Thần, rất tự nhiên nở nụ cười ngọt ngào rồi chìa tay ra trước mặt Ngô Thần.
"Ngô Thần..." Anh cũng chìa tay ra, hơi cười cười, nói: "Rất vui khi được gặp, bà Ô."
"Tôi cũng vậy." Ô Ngữ Dung cũng đáp.
Hai người họ bắt tay nhau, khoảng khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, dường như Ô Ngữ Dung còn nháy mắt với Ngô Thần.
"Buổi trưa lúc bạn học Tiểu Ngô gọi điện thoại tới cho con gái tôi, vừa hay là lúc tôi đang ăn cơm. Con bé từng nói qua chuyện cậu giúp nó viết lời bài hát, tôi đã nghe ca khúc đó và thấy nó rất hay. Bạn học Tiểu Ngô tự mình thể hiện bài "Thuốc giải cho tâm hồn" cũng khá hay, một người tài giỏi như cậu Ngô đây, quả là rất hiếm gặp."
Ô Ngữ Dung gọi Ngô Thần là 'bạn học Tiểu Ngô', nghe thì thấy có vẻ bà ta đang khen ngợi anh, rằng đó là một lời khách sáo, trên thực tế, bà ta muốn cho Ngô Thần biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Thần nghe bà ta nói xong cũng hiểu được hàm ý.
Hóa ra hồi trưa lúc anh gọi điện cho Tống Huyên, Ô Ngữ Dung cũng có mặt bên cạnh, anh chốt thời gian địa điểm gặp mặt Tống Huyên đều bị Ô Ngữ Dung nghe thấy, cho nên bà ta mới tới đây.
Bà ta là mẹ ruột, thấy ca khúc mới của con gái được nổi tiếng, người viết lời cho ca khúc lại là một người có tài năng, muốn đi gặp để ký hợp đồng, Ô Ngữ Dung muốn gặp Ngô Thần, từ góc độ Tống Huyên mà nói thì chuyện này rất bình thường!
Mà Ô Ngữ Dung muốn thông qua Tống Huyên để gặp Ngô Thần, anh biết, bà ta làm vậy là vì muốn đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra!
Không thể để Tống Huyên biết quan hệ giữa hai người họ.
Thậm chí còn không được phép cho cô ấy biết bọn họ có quen biết nhau.
Giờ đây Ô Ngữ Dung đã thông qua con gái mình là Tống Huyên, 'chính thức' gặp mặt Ngô Thần rồi!
Vậy thì sau này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ví dụ như Tống Huyên bất thình lình bắt gặp hai người họ ở cạnh nhau, chỉ cần không phải hoàn cảnh quá đặc biệt thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp! Dù sao hai người cũng đã quen nhau, bị bắt gặp trong trạng thái riêng tư cũng còn có lý do để thoái thác!
"Bà Ô khách sáo rồi, nào nào tới đây ngồi xuống... bạn học Tống, mời ngồi!" Ngô Thần hơi cười, nói, còn làm vẻ mời chào.
Ba người ngồi xuống ghế.
Ngô Thần ngồi một bên, Ô Ngữ Dung và con gái Tống Huyên ngồi một bên.
Sau đó anh gọi phục vụ tới, gọi ba cốc cà phê, mấy món ăn đặc trưng của quán như thịt bò bít tết anh cũng không có gọi.
Trước khi phục vụ bưng cà phê lên, ba người họ đã bắt đầu nói chuyện.
"Bạn học Tiểu Ngô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi hai tuổi."
"Hai mươi hai tuổi sao? Vậy thì hơn con gái tôi hai tuổi, trông cậu rất đẹp trai, là người bản địa ở Đông Hải à?"
"Vâng, tôi ở một huyện nhỏ phía dưới."
"Trong nhà có những ai?"
Ô Ngữ Dung bắt đầu hỏi Đông hỏi Tây Ngô Thần, giọng điệu bà ta nhỏ nhẹ, ngọt ngào, hỏi như vậy không chỉ không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm mà ngược lại còn khiến họ muốn đáp lại lời bà ta.
Có điều mấy câu hỏi của Ô Ngữ Dung đều là hỏi linh tinh mà thôi. Bà ta biết rõ gia cảnh của Ngô Thần từ lâu rồi.
Chỉ là diễn kịch cho Tống Huyên xem.
Ngô Thần cũng phối hợp cùng bà diễn tuồng.
Mấy phút sau, cà phê được mang lên.
Ô Ngữ Dung bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, lại quay sang hỏi Ngô Thần: "Bạn học Tiểu Ngô đang làm công việc gì rồi?"
"Mẹ!" Lúc này Tống Huyên mới lên tiếng. Ô Ngữ Dung đổi tay cầm ly cà phê, nghe con gái hỏi: "Mẹ điều tra gia phả nhà người ta đấy à? Sao cứ hỏi mấy câu này vậy!" Cô ấy cảm thấy mẹ mình có hơi quá đáng, hỏi quá nhiều.
Nhưng mà cô ấy hiểu rõ tính cách của mẹ mình, chỉ là bà ấy sợ mình bị lừa, quan tâm mình nên mới hỏi cặn kẽ về đàn anh của mình thế thôi.
"Hỏi chút thôi mà!" Ô Ngữ Dung nhìn con gái một cái rồi lại quay sang Ngô Thần nói bằng giọng ngọt: "Mẹ muốn biết một cậu trai tài giỏi như bạn học Ngô Thần đây, rốt cuộc là được gia đình như thế nào nuôi dạy."
Thật sự quá biết cách nói chuyện!
Tống Huyên biết cách mẹ mình nói chuyện với người khác như vậy, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị người ta ghét.
"Bà Ô đã quá khen, so với bà tôi vẫn còn thua kém rất nhiều, không thể nói là tài năng ưu tú được." Ngô Thần khiêm tốn đáp.
"Ồ? Cậu biết tôi sao?" Ô Ngữ Dung làm bộ ngạc nhiên.
"Đương nhiên, gia đình của bạn học Tống tình cảm gắn bó, làm gì có ai không biết tập đoàn Sâm Lan nhà cô ấy chứ?" Ngô Thần mỉm cười, nói.
"Là như vậy sao..." Ô Ngữ Dung cười, rồi lại uống một ngụm cà phê.
Ba người tiếp tục nói chuyện.
Nhưng chủ đề tiếp theo không phải là về cá nhân Ngô Thần mà là về các bài hát và sự sáng tạo của anh. Về âm nhạc, Ô Ngữ Dung cũng rất sâu sắc, bà ta am hiểu hết những thuật ngữ chuyên môn khác như là tiết tấu cơ bản, trùng lặp, hợp âm, chuyển gam, âm bội, âm vang...
Đương nhiên Ngô Thần cũng hiểu.
Mặc dù Tống Huyên không học chuyên ngành âm nhạc, nhưng cô ấy có niềm đam mê âm nhạc rất lớn, cất công tìm tòi nghiên cứu sâu rộng, vì thế cho nên đối với mấy cái này cũng hiểu rõ.
Ba người họ quả thực rất ăn ý trong vấn đề bàn luận âm nhạc này.
Chú yếu là nói về hai ca khúc "Thuốc giải cho tâm hồn" và "Bài hát dành cho tôi", còn muốn phối hợp với anh sáng tác nhiều hơn nữa.
Sau khi nói chuyện khoảng hai mươi phút, Tống Huyên thấy mẹ mình có vẻ vừa ý Ngô Thần nên cũng yên tâm hẳn lên.
Cô ấy sợ Ô Ngữ Dung sẽ cho là Ngô Thần cố ý tiếp cận mình, rằng anh có ý đồ, sau khi gặp mặt sẽ ra sức ngăn cản không có cô qua lại với anh, cũng sợ về sau bà ấy sẽ can dự vào con đường âm nhạc của mình.
Giờ xem ra mẹ và Ngô Thần nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp.
"... Đàn anh, tôi đã mang hợp đồng tới."
Cuối cùng Tống Huyên cũng đề cập tới vấn đề hợp đồng, cô ấy có mang hợp đồng tới, một tập thật dày được chia làm hai bản.
Này là do cô nhờ bộ phận pháp luật của tập đoàn Sâm Lan chuẩn bị, tập hợp đồng này này có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
"Đàn anh, anh xem thử xem có vấn đề gì không?" Tống Huyên nói rồi đưa hợp đồng cho Ngô Thần.
Ngô Thần nhận lấy, đoạn anh mở ra xem, chăm chú đọc từng điều khoản, anh vẫn đang trong trạng thái diễn tuồng trước mặt Tống Huyên, thật ra mà nói anh rất tin tưởng vào phẩm chất của cô ấy.
Ngô Thần đang lật hợp đồng ra xem.
"Mẹ, con vào nhà vệ sinh một chút." Đột nhiên Tống Huyên quay sang nói với Ô Ngữ Dung một câu rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Tống Huyên ra ngoài rồi.
Mãi tới khi cửa phòng một lần nữa đóng lại.
"Bạn học Tiểu Ngô?" Ngô Thần đang xem hợp đồng bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Ô Ngữ Dung, anh mỉm cười hỏi, giọng nói rất nhỏ.
"Làm sao?" Ô Ngữ Dung cũng ngọt ngào mỉm cười lại với Ngô Thần, sau đó bà ta đứng dậy, băng qua cái bàn rồi đi tới cạnh Ngô Thần, xoay người ngồi xuống trong vòng tay anh, hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn anh và nói: "Tôi không thể gọi cậu là bạn học Tiểu Ngô à?"
"Không phải, không phải là không thể." Ngô Thần nhìn khuôn mặt Ô Ngữ Dung gần ngay trước mắt, mỉm cười nói: "Chỉ là thấy hơi kỳ lạ."
"Kỳ lạ sao?" Ô Ngữ Dung hơi đẩy âm lên một chút, sát mặt lại gần anh, nhìn anh chằm chằm rồi nói, giọng điệu vô cùng nũng nịu: "Vậy tôi nên gọi cậu là gì đây? Chồng yêu?" Bà ta ghé sát tai Ngô Thần, nói xong bèn trực tiếp hôn lên môi anh một cái.
"Thế nào cũng được." Ngô Thần cười, sau đó anh ôm lấy eo Ô Ngữ Dung, vỗ nhẹ hai cái vào eo bà ta: "Được rồi, về chỗ ngồi đi, cẩn thận bị nhìn thấy."
"Mới có mấy phút thôi mà." Ô Ngữ Dung đáp, trong lòng bà ta đã tính toán thời gian, bà ta lại tiếp tục nói với Ngô Thần bằng giọng điệu ngọt như mật: "Tối nay, là Lý Nhược Băng ở nhà cùng cậu."
Ô Ngữ Dung vừa dứt lời thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng mở cửa ra đột ngột.
"Đàn anh." Vừa xông vào cửa, Tống Huyên đã réo gọi, ngay lập tức cô ấy lại im bặt.
Hai con mắt Tống Huyên nhất thời trợn trừng lên.