Những lời này, Lý Nhược Băng nói ra được, cô ta tất nhiên đã nghĩ đến nó sẽ dẫn đến hậu quả nào.
Khuôn mặt Ô Ngữ Dung vẫn nở nụ cười, bà mím nhẹ môi. Rồi liếc nhìn một chút phòng khách, bà biết Ngô Thần sẽ rời khỏi trước, bởi vì lúc hai người tắm thì Ngô Thần đã nói với bà, sẽ để hai người tự nói chuyện riêng với nhau, anh ta phải về nhà ngủ.
Điều này vừa hay đúng ý của Ô Ngữ Dong.
Bởi vì bà rất lo nếu như ba người cùng lúc ở hiện trường, bản thân xảy ra xung đột với Lý Nhược Băng. Ngô Thần chưa chắc sẽ đứng về phía mình, có lẽ sẽ đứng về phía Lý Nhược Băng, lúc đó bà sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Bà không sợ giành giật đàn ông với Lý Nhược Băng, đàn ông hạng A này rất đáng để giật.
Nhưng nếu như người đàn ông này không đứng về phía bà. Lên tiếng giúp Lý Nhược Băng, vậy Ô Ngữ Dung bà sau này ở trước mặt Lý Nhược Băng sẽ khó xử vô cùng!
Vì vậy tốt nhất nên nói chuyện riêng.
Hai người phụ nữ có thể hoàn toàn nói hết mọi thứ!
Thế nhưng Ô Ngữ Dung tuyệt đối không ngờ tới, tính cách ngoan cường bá đạo như Lý Nhược Băng, lại có thể thẳng thắn dứt khoát đến vậy.
“Cô Lý, tôi không hiểu, sao tôi phải xin lỗi với cô?” Ô Ngữ Dung dịu dàng mỉm cười, nói xong ngồi xuống ghế sô pha, bà thản nhiên kéo dây áo ngủ của mình, giống như sửa sang
Lý Nhược Băng đương nhiên là nhìn thấy vết đỏ tím gần xương quai xanh của Ô Ngữ Dung.
“Ngủ với người đàn ông của tôi, thì phải chào hỏi với tôi một tiếng chứ nhỉ?” Lý Nhược Băng nhìn Ô Ngữ Dung nói, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ta càng nghĩ càng tức giận. Ô Ngữ Dung rõ ràng biết, những vẫn làm
Nếu như bà là loại phụ nữ dễ dàng bị dụ dỗ thì cũng đành. Đó là do bà không chịu được thủ đoạn của Ngô Thần, bà ta không sai.
Nhưng Ô Ngữ Dung không phải là loại phụ nữ như vậy, hơn nữa còn ngược lại.
Bà ta nhất định đã nghĩ qua hậu quả, vả lại còn cảm thấy không có vấn đề gì! Càng không có ý định giấu giếm. Suy nghĩ đã bộc lộ quá rõ ràng rồi.
“Chào hỏi…có nhất thiết sao?” Ô Ngữ Dung cười với Lý Nhược Băng: “Tôi và cậu Ngô, cũng sẽ không suy nghĩ đến chuyện sau này. Nếu cậu Ngô sau này kết hôn, vậy đối tượng kết hôn hiển nhiên sẽ không phải là tôi, tôi cũng sẽ không tái hôn, chúng tôi chẳng qua hưởng thụ cuộc sống. Và sẽ không ảnh hưởng tới tương lai của cô Lý và cậu Ngô.”
Ô Ngữ Dung tuy không sợ Lý Nhược Băng. Nhưng bà ta cũng không muốn gây những hiểu lầm không cần thiết, cho nên nói rõ ra.
“Phụ nữ đồng ý đi theo Ngô Thần, chị không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng, mấy người không có gì khác biệt.” Ý nghĩa trong lời nói của Lý Nhược Băng có thể dùng hai chữ “khó nghe” để mà hình dung: “Ô phu nhân, chị cũng nên hiểu rõ rốt cuộc tại sao tôi buộc chị xin lỗi!”
Ô Ngữ Dung biết Lý Nhược Băng không để tâm Ngô Thần có người phụ nữ khác.
Nhưng Lý Nhược Băng nhất quyết bắt bà ta xin lỗi.
Ô Ngữ Dung có thể tưởng tượng rằng lúc này, thứ Lý Nhược Băng cần là một sự bày tỏ thái độ của bản thân.
“Cô Lý, không ngờ cô cũng có lúc không tự tin.” Ô Ngữ Dung khẽ cười dịu dàng.
Bà đối mặt với Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng mặt không cảm xúc ngập ngừng một chút, sau đó lập tức bật cười, dường như cảm thấy nực cười, cũng cười một cách tự tin.
“Ô phu nhân, sao chị cảm thấy tôi không tự tin?” Lý Nhược Băng nhếch mép, hỏi ngược lại.
“Cô cảm thấy áp lực rồi đúng không? Ngay cả Tô Thanh Ảnh cũng không đem lại áp lực cho cô, nhưng cô lại không tự tin với tôi rồi.” Ô Ngữ Dung nói xong, cười nhiều hơn Lý Nhược Băng một chút, bà ta đã nắm rất rõ tâm lý của Lý Nhược Băng.
“Không sai, đúng là có qua, bởi vì tôi từng coi chị là tiền bối, cảm thấy chị là một đối tượng đáng để tôi noi theo.” Lý Nhược Băng thẳng thắn thừa nhận. Nhưng lại nói với một nụ cười: “Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi. Chị, Ô phu nhân, bất kể bà từng ghét đàn ông nhiều cỡ nào, đối với đàn ông tuyệt tình ra sao, đến cuối cùng chị vẫn động lòng với một đàn ông thôi. Vả lại còn là chỉ vỏn vẹn trong một ngày! Tối hôm qua, chị đã rất chủ động, đúng không Ô phu nhân?”
Ô Ngữ Dung chớp mắt một cái, hiểu ý trong lời nói của Lý Nhược Băng.
“Cô cảm thấy tôi không đặc biệt như những gì cô nghĩ, cho nên cô tự tin?” Ô Ngữ Dung cười.
“Không chỉ là vậy.” Lý Nhược Băng chỉ đáp lại bốn chữ.
Cô không nói cho Ô Ngữ Dung nghe những gì Ngô Thần vừa nãy nói với cô ta.
“Xem ra.” Ô Ngữ Dung vẫn còn muốn nói gì đó.
Chính vào lúc này, cửa lớn của biệt thự đột nhiên mở ra. Là nữ vệ sĩ Sở Yến đi vào, cô ta vội vàng bước tới. Tay Trái cầm một chai nước, tay phải còn cầm một túi nhỏ màu đen. Cô ta vội vàng đến bàn trà nhỏ đưa túi và nước cho Ô Ngữ Dung, đồng thời nói: “Đây là thứ sếp cần.”
“Ừm, đi đi.” Ô Ngữ Dung nhận lấy và dịu dàng nói.
Sở Yến vội vàng rời đi, đi ra khỏi biệt thự và đóng cửa lại.
Ô Ngữ Dung ở trước mặt Lý Nhược Băng lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, là Levonorgestrel*, bà ta trực tiếp mở hộp thuốc, lấy một viên thuốc từ vỉ thuốc, nắm trong lòng bàn tay rồi cầm chai nước lên vặn nắp.
Uống thuốc.
Ô Ngữ Dung hôm qua đã dặn Sở Yến mua thuốc, thực ra đã mua trước từ lâu, chính Ô Ngữ Dung đã đặc biệt dặn dò đem qua đây, nhân lúc bà ta và Lý Nhược Băng nói chuyện đưa thuốc đến.
Lý Nhược Băng đã cảm nhận được điều đó. Việc đưa thuốc có phải đặc biệt sắp đặt hay không, cô không biết. Nhưng việc Ô Ngữ Dung uống thuốc ở trước mặt mình thì chắc chắn là cố tình.
Lý Nhược Băng biết. Ô Ngữ Dung đang “thị uy”, muốn để bản thân hiểu rõ, bà ta hôm qua đã làm gì với Ngô Thần.
“Nghe anh Ngô nói, cô Lý vẫn chưa sống chung với anh Ngô phải không?” Ô Ngữ Dung uống xong thuốc ngẩng đầu cười ngọt ngào với Lý Nhược Băng.
Chính là thị uy.
“Đúng vậy!” Lý Nhược Băng lại dường như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ hơn: “Ngô Thần là một người đàn ông không ai có thể suy đoán được! Cậu ta rất thần kỳ, trước đây tôi còn nói với bản thân, trong vòng hai ngày trở thành đàn ông của Tô Thanh Ảnh, tôi sẽ không tin đâu. Nhưng cậu ta đã làm được, Tô Thanh Ảnh rất bằng lòng làm người tình của cậu ta! Cậu ấy đối với Ô phu nhân chị cũng vậy, tôi bây giờ thậm chí tin rằng Ngô Thần có khả năng có được bất kỳ phụ nữ mà cậu muốn trong vòng một ngày. Chỉ cần cậu ta muốn, thì nhất định có được.”
Lý Nhược Băng nói xong ngừng một chút, sau cùng nói một cách rất nghiêm túc: “Kể cả tôi!”
“Vậy tại sao hai người vẫn chưa” Ô Ngữ Dung vừa định thuận theo lời hỏi ngược lại Lý Nhược Băng, chưa nói hết câu lập tức dừng lại! Nụ cười trên mặt bà ta bỗng chốc dập tắt, bà chợt hiểu ý của Lý Nhược Băng.
Ngô Thần vì Lý Nhược Băng làm nhiều điều đến vậy. Thậm chí còn bày mưu hủy hoại nhà họ Đinh, nhưng lại không vội hoàn toàn chiếm hữu Lý Nhược Băng!
Anh ta không phải không thể, mà là tạm thời không muốn, cũng có nghĩa là anh ta rất có khả năng là muốn có được trái tim của Lý Nhược Băng.
Anh chỉ kiên nhẫn với Lý Nhược Băng.
Bởi vì yêu hơn?
“Ô phu nhân.” Lý Nhược Băng thấy nụ cười của Ô Ngữ Dung đang dần biến mất, bản thân cũng không cười nữa, mặt vô cảm nói: “Tôi cho chị thêm một cơ hội, quỳ xuống, xin lỗi tôi!”
“Cô Lý, cần gì ép người quá đáng đến vậy chứ?” Ô Ngữ Dung cười nhạt.
“Tôi có sai sao?” Lý Nhược Băng nhếch mày hỏi ngược lại.
Ô Ngữ Dung không nói lên lời.
Bà nghĩ một hồi, hít sâu một hơi rồi đứng dậy, Lý Nhược Băng nhìn bà. Bà đi đến trước mặt Lý Nhược Băng, bỗng nhiên cúi người thấp xuống, Lý Nhược Băng lập tức trợn to mắt, có chút sững sờ.