Bạch, bạch hổ?!!
Lý Nhược Băng thực sự là bạch hổ, hơn nữa chuyện này chỉ có một mình cô ta biết mà thôi. Vào tuổi thanh xuân cô ta đã mau chóng ý thức được rằng mình không giống những người khác, hơn nữa cô ta không muốn bị người khác bình phẩm lung tung, cho nên năm cô ta mười bảy tuổi, ngay cả nhà tắm nữ của trường cô ta đã không hề đặt chân đến.
Lời nói của Ngô Thần khiến chiếc đũa trong tay Lý Nhược Băng rơi xuống.
Bởi vì Ngô Thần không chỉ nói về chuyện riêng tư nhất của cô ta.
Mà nó còn là một chuyện mà người khác không thể nào biết được!
Lý Nhược Băng lại lặng lẽ nhạt đôi đũa rơi xuống bàn lên, lại giương mắt lên nhìn Ngô Thần, ánh mắt tràn đầy cảm giác nguy hiểm, hơn nữa còn khiến Ngô Thần cảm thấy rõ ràng rằng... Lý Nhược Băng đang nhìn một tên biến thái!
“Anh đã theo dõi tôi bao lâu rồi?” Ánh mắt của Lý Nhược Băng u ám hỏi.
Cô ta thực sự cảm thấy Ngô Thần là một tên biến thái đi theo dõi và nhìn lén cô ta, trước đây thậm chí còn có thể đã từng lẻn vào nhà cô ta, trốn trong tủ và nhìn chằm chằm vào cô ta cả đêm.
“Năm nay tôi hai mươi hai tuổi.” Ngô Thần duy trì nụ cười: “Năm nay tôi vừa tốt nghiệp đại học, cấp ba tôi vẫn luôn ở quê nhà, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, tôi ở khu vực thành phố Đông Hải tổng cộng bảy năm, nhưng bốn năm trước cô còn ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ mới về nước và đến Đông Hải...”
“Tôi còn phải đi học, thành tích luôn rất tốt. Dù thế nào thì Đại học Đông Hải cũng được coi là trường đại học trọng điểm, tôi đã thi đậu vào, hơn nữa tôi không chỉ hiểu rõ cô, tôi còn biết về con người và sự vật nhiều hơn những gì cô tưởng tượng nữa kìa.”
“Cho nên cô nghĩ tôi sẽ dành bao nhiêu thời gian cho từng cái? Cô nghĩ rằng tôi sẽ dùng phương pháp theo dõi ngu ngốc này để điều tra từng người một sao? Là một nhà kinh doanh tin tình báo, đương nhiên là tôi có năng lực chuyên môn của mình, tôi có cách làm ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng tuyệt đối không hề đơn giản như cô nghĩ đâu!”
Lý Nhược Băng đặt đũa xuống và mím môi lại.
Cô ta muốn hỏi Ngô Thần điều gì đó, nhưng không hỏi ra, bởi vì cô ta biết rằng câu trả lời mà mình có thể nhận được chỉ là “bí mật kinh doanh” mà thôi!
Cô ta thực sự phải thừa nhận rằng những gì Ngô Thần nói rất có lý!
Ngô Thần không chỉ hiểu rõ cô ta, mà còn hiểu rõ quá nhiều người.
Vì vậy, xét theo độ tuổi hai mươi hai của Ngô Thần mà nói thì phương pháp điều tra tình báo của anh tuyệt đối không phải là phương pháp nằm vùng theo dõi người ta. Tuy rằng như thế sẽ có hiệu quả nhưng phải mất quá nhiều thời gian. Ngô Thần không có nhiều thời gian như vậy để đi điều tra một người theo cách này!
Chắc chắn là có một cách tiếp cận “tiên tiến và hiệu quả hơn” nữa!
“Anh càng ngày càng khiến tôi cảm thấy thú vị rồi.” Lý Nhược Băng đột nhiên mỉm cười, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Sau khi quen biết Ngô Thần được một ngày, Ngô Thần đã khiến Lý Nhược Băng “thú vị” rất nhiều lần, và lúc này, sự hứng thú của cô ta dành cho Ngô Thần đã lên đến cực điểm!
Sự bướng bỉnh và không chịu thua trong xương tủy khiến Lý Nhược Băng khó có thể chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.
Tình huống này có nghĩa là Ngô Thần biết tất cả mọi thứ về Lý Nhược Băng, e rằng kể cả những chuyện riêng tư nhất, trong khi Lý Nhược Băng hoàn toàn không biết gì về Ngô Thần.
Điều này sẽ khiến sau ngày hôm nay Lý Nhược Băng sẽ sắp xếp càng nhiều người hơn, điên cuồng tìm hiểu mọi thứ về Ngô Thần hơn.
Kể cả bản thân cô ta cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm ra cách để hiểu những bí mật của người đàn ông thần kỳ này.
Và đây chính là điều mà Ngô Thần muốn thấy.
Một người đàn ông có thể thu phục một người phụ nữ, thường là từ khi người phụ nữ đó bắt đầu có hứng thú với người đàn ông này.
Còn đối với phụ nữ bình thường mà nói sự “hứng thú” thường đến từ ngoại hình hay là tiền bạc của một người đàn ông.
Nhưng thứ mà Lý Nhược Băng ít hứng thú nhất là ngoại hình và tiền bạc. Cô ta đã gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai rồi, nhiều tiền thì chưa chắc đã nhiều tiền hơn cô ta, cho dù nhiều tiền hơn cô ta hơn nữa còn tự dựa vào năng lực của bản thân để kiếm thì cùng lắm là có thể nhận được sự tôn trọng từ Lý Nhược Băng.
Tôn trọng chỉ là tôn trọng, không có gì khác.
Bây giờ, Ngô Thần đã sử dụng “bí ẩn” của mình để khơi gợi sự “hứng thú” của Lý Nhược Băng dành cho mình.
“Cạn ly?” Ngô Thần nâng ly lên.
Lý Nhược Băng tươi quan sát Ngô Thần rất kỹ, rồi cũng cầm ly rượu lên cụng ly với Ngô Thần.
Hiện tại có lẽ trong lòng cô ta đang nghĩ ra một kế hoạch lớn để đối phó với Ngô Thần rồi, nhưng Ngô Thần không chút sợ hãi, còn vô cùng hoan nghênh Lý Nhược Băng đến đây mà điên cuồng! Thâm nhập vào! Không chút kiêng dè! Đến để tìm hiểu bản thân anh!
Buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, bữa tối đầu tiên, cuối cùng cũng kết thúc một cách chậm rãi mà không có bất kỳ điều gì bất ngờ.
Không cần thanh toán, Lỗ Quảng Niên đã trả khoản tiền này rồi, ông ta đã thanh toán cho tất cả các bàn ở tầng một.
Lý Nhược Băng khoác tay Ngô Thần rời khỏi nhà hàng Lão Phẩm Hiên dưới ánh nhìn của bao nhiêu đôi mắt.
“Tôi sẽ đưa anh về nhà.” Vừa bước ra khỏi cửa, Lý Nhược Băng đã lên tiếng nói một câu.
Lên xe, về nhà!
Trên đường đến nhà Ngô Thần, Ngô Thần ở trong xe và kể sơ qua cho Lý Nhược Băng nghe chuyện về Lỗ Quảng Niên, chủ yếu là ngay phần Lưu Thái Tú và Lưu Lợi Cương, còn chuyện về mối tình đầu của Lỗ Quảng Niên, anh không hề nhắc tới.
Cũng không biết liệu Lỗ Quảng Niên có thể thành công theo đuổi lại mối tình đầu của mình hay không, thật khó để nói liệu con trai của ông ta có nhận lại anh ta hay không.
Trước khi có kết quả, Ngô Thần cảm thấy không nên rêu rao vấn đề này.
Hơn nửa giờ sau.
Trên con phố cổ của quận Đông Thành, con hẻm nhà của Ngô Thần đã từ từ hiện ra trước mắt.
Ngô Thần biết lý do tại sao Lý Nhược Băng lại chủ động đưa mình về, chỉ là vì diễn kịch mà thôi, nếu cô ta không hề đưa Ngô Thần về nhà vậy thì việc hai người là người yêu của nhau của cả hai quan tâm đến quá giả tạo rồi.
Thứ hai là cô ta muốn xem xem Ngô Thần có thực sự sống ở đây hay không.
Ring ling ling…
Trong chiếc Bentley Continental, điện thoại di động của Lý Nhược Băng đột nhiên vang lên.
Một tay Lý Nhược Băng cầm vô lăng, lấy điện thoại ra nhìn một cái, bấm nghe máy rồi nói thẳng: “Nói!”
“Cô chủ, có một chiếc xe đang theo sau.” Đó là vệ sĩ trên chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G đi theo và báo cáo tình hình lại cho Lý Nhược Băng.
“Tôi biết rồi.” Lý Nhược Băng cau mày, lại khó chịu cúp điện thoại, rồi nói với Ngô Thần: “Có người theo dõi, chắc là người của Đinh Nhược Đồng.”
Lý Nhược Băng lại đoán rằng đó là Đinh Thụy Long, bởi vì chỉ có kẻ cố chấp như Đinh Thụy Long mới rảnh rỗi không có việc gì nên cử người đi theo dõi cô ta.
“Sao cô lại chắc chắn rằng đó là người của Đinh Thụy Long sắp xếp tới chứ?” Ngô Thần hỏi một câu.
“Ngoại trừ anh ta ra thì còn có ai điên khùng như vậy nữa?” Lý Nhược Băng đáp lại.
“Ok.” Ngô Thần cười cười, không nói gì thêm nữa.
Trên thực tế, anh biết từ trưa đến giờ luôn có người đang theo dõi bọn họ, nhưng không phải là đi theo Lý Nhược Băng, mà là đi theo anh, kể cả khi anh ra ngoài nói chuyện với Lỗ Quảng Niên ở nhà hàng Lão Phẩm Hiên, đều có người quan sát.
Nhưng khoảng cách rất xa, người theo dõi đó sẽ không thể nghe thấy được cuộc đối thoại, mà chỉ thấy Ngô Thần và Lỗ Quảng Niên nói chuyện một mình và những chi tiết khác đại loại như kiểu Lỗ Quảng Niên đã từng đưa cho Ngô Thần điếu thuốc.
Ngô Thần biết là ai đã cử người theo dõi.
Lý Nhược Băng đã hiểu lầm rồi.
Vậy thì cứ để cô ta hiểu lầm tiếp thôi là được rồi.
Chẳng bao lâu, Bentley Continental đã đến đầu hẻm, rồi chậm rãi dừng lại, đường bên trong không tốt lắm, Bentley Continental là một chiếc coupe, gầm xe không cao, mặc dù có chỗ nâng nhưng lái xe ra vào sẽ rất phiền phức.
“Đến đây thôi, không còn sớm nữa, cô quay trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon mơ đẹp nha.” Ngô Thần nói rồi liền đẩy cửa, xuống xe, đi vào trong hẻm.
Đi thẳng mà không hề quay đầu lại.
Lý Nhược Băng nhìn Ngô Thần đang đi trong hẻm qua kính chắn gió, cũng không biết cô ta nghĩ tới cái gì, đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu kêu to một tiếng: “Anh yêu à!”
Lại diễn kịch rồi, diễn cho ai xem thế?
Ngô Thần quay người lại và nhìn Lý Nhược Băng trong xe.
Lý Nhược Băng nghiêng đầu vẫy tay với Ngô Thần.
Ngô Thần khẽ cau mày, đi về phía chiếc Bentley, rồi đi đến bên ghế lái.
“Anh lại đây đi mà.” Lý Nhược Băng lại móc ngón tay, có vẻ như muốn nói nhỏ với anh.
Ngô Thần nghiêng người lại gần một chút.
Lý Nhược Băng móc tay vào cổ Ngô Thần, nhoài nửa người ra khỏi cửa kính xe, trực tiếp hôn lên môi Ngô Thần.