Nhưng chỉ thấy một nhóm khách vừa ăn cơm xong xuống tầng định đi ra ngoài, tổng cộng có khoảng sáu bảy người, có nam có nữ, người đi đầu tiên chính là người đàn ông nói chuyện chào hỏi, trông có vẻ khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, mái tóc ngắn và dáng người trung niên.
Ngô Thần biết ông ta là ai.
La Vượng Thịnh, bốn mươi bảy tuổi, chủ tịch của Công ty Đầu tư Cảng Dương Ma Đô.
Mấy năm gần đây ngoài việc kinh doanh tập đoàn Sâm Lan thì Ô Ngữ Dung cũng tham gia vào các lĩnh vực kinh doanh khác, chơi đầu tư chứng khoán, vì vậy quen biết không ít người trong giới.
La Vượng Thịnh ngạc nhiên chào hỏi, rồi nhanh chóng đi đến bắt tay Ô Ngữ Dung.
“Bà Ô, đã lâu không gặp.” Có vẻ La Vượng Thịnh đã uống khá nhiều, mặt ông ta đã đỏ bừng.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, phong thái của ông chủ La vẫn như xưa.” Ô Ngữ Dung mỉm cười bắt tay với ông ta.
“Bà Ô mới đích thị là phong độ như xưa, ha ha ha...”
La Vượng Thịnh trao đổi với Ô Ngữ Dung vài câu mới chú ý đến người bên cạnh... Ông ta uống quá nhiều nên kỹ năng quan sát không mấy nhạy bén, vì vậy lúc này mới để ý ông ta cũng quen biết người đứng bên cạnh.
Cốc Duệ Bác, người vẫn luôn dựa vào vai Ngô Thần lúc hai người họ đang nói chuyện thì đã buông Ngô Thần ra đứng thẳng.
Đương nhiên La Vượng Thịnh không chú ý đến Ngô Thần và cũng chẳng biết anh, người ông ta chú ý đến là Cốc Duệ Bác.
“Cậu hai Cốc cũng ở đây sao...” Giọng điệu của La Vượng Thịnh không hòa hợp, hai mắt liếc qua liếc lại.
Thái độ này của ông ta có liên quan đến xuất thân huyết thống của ông ta, La Vượng Thịnh là người nhà họ Hướng Ma Đô!
Giống như nhà họ Cốc, nhà họ Hướng cũng là một trong những gia tộc lớn hàng đầu ở Ma Đô, tuy không thể nói hai gia tộc là kẻ thù nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, trong làm kinh doanh con cháu đời thứ hai, thứ ba của cả hai gia tộc cạnh tranh gay gắt.
La Vượng Thịnh là người dựa vào nhà họ Hướng để làm giàu, không phải là người cùng đường với Cốc Duệ Bác, thậm chí ở mảng kinh doanh đầu tư, ông ta cùng hội với nhà họ Hướng xảy ra cạnh tranh trực tiếp với Cốc Duệ Bác.
Cốc Duệ Bác vẫn luôn làm về lĩnh vực đầu tư.
Mấy năm nay Ô Ngữ Dung cũng đang đầu tư chơi chứng khoán.
Hai người cùng cùng nhau ăn cơm?
Bàn về cái gì?
Muốn hợp tác sao?
Mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng có nghĩ thế nào thì La Vượng Thịnh cũng cảm thấy đây không phải là tin tốt đối với ông ta và nhà họ Hướng.
Cốc Duệ Bác đứng ở đó híp mắt nhìn La Vượng Thịnh, anh ta cũng không nói gì, dáng vẻ say khướt lại còn lảo đảo, anh ta thực sự đã uống quá nhiều, nhưng cũng không phải là không thể suy nghĩ, anh ta không muốn để ý đến La Vượng Thịnh.
La Vượng Thịnh thấy vậy bèn quay lại nhìn Ô Ngữ Dung một cách rất tự nhiên, ông ta cười nói: “Bà Ô, hôm nay bà bàn về vụ làm ăn lớn sao...”
“Vụ làm ăn lớn gì chứ, chỉ là tụ tập bình thường thôi...” Ô Ngữ Dung mỉm cười nói.
Hai người lại chào hỏi thêm vài câu rồi hai nhóm người kẻ trước người sau ra khỏi quán ăn, chào tạm biệt rồi tản đi.
Cốc Duệ Bác vì đã uống quá nhiều nên cũng chẳng nói gì nhiều với Ngô Thần, chỉ nói một câu ngày mai gặp rồi được vệ sĩ dìu lên xe.
Ngô Thần thì đi theo Ô Ngữ Dung, anh lên xe của bà ta.
Mấy phút sau, đã đến khách sạn.
Bởi vì đặt khách sạn ở gần đó, là một khách sạn năm sao quốc tế Mậu Uy.
Lúc ăn cơm Ô Ngữ Dung tranh thủ đi vào nhà vệ sinh, dặn dò nữ vệ sĩ Sở Yến đi đặt khách sạn.
Bốn mươi năm mươi phút sau.
Khoảng mười một giờ tối.
Trong phòng VIP trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Mậu Uy.
Ngô Thần ôm lấy Ô Ngữ Dung đi ra từ phòng tắm, cả hai người đã tắm cùng nhau, đương nhiên là không chỉ mỗi tắm.... Ô Ngữ Dung ôm Ngô Thần không buông, mãi đến khi Ngô Thần đặt bà ta lên chăn thì bà ta mới buông ra.
Đắp chăn.
Rồi Ngô Thần cũng nhanh chóng nằm xuống.
Nên nghỉ ngơi rồi.
Nhưng trước khi nghỉ ngơi, Ngô Thần còn phải gọi một cuộc điện thoại.
Một tay Ngô Thần vẫn ôm lấy Ô Ngữ Dung, còn tay kia thì vươn ra lấy điện thoại trên tủ, lúc anh đang lướt xem danh bạ điện thoại thì Ô Ngữ Dung lật người lại nghiêng người dựa vào vai Ngô Thần, ôm lấy cổ anh.
“Cậu có biết ông chủ La, người chúng ta gặp ở quán ăn là ai không?” Ô Ngữ Dung khẽ hỏi bằng giọng dịu dàng mang chút uể oải.
“La Vượng Thịnh, người nhà họ Hướng.” Ngô Thần khẽ đáp một câu.
“Cậu đã biết, vậy mà cậu không lo lắng... nhà họ Hướng biết tôi hợp tác với Cốc Duệ Bác sẽ phá hỏng chuyện sao?” Ô Ngữ Dung hỏi lại.
“Bọn họ sẽ không biết cụ thể hai người hợp tác làm gì, cùng lắm là điều tra mấy nhà đầu tư nhỏ để đánh lừa mọi người, hơn nữa cần mấy tháng chứ, cho dù bị một vài người biết chị hợp tác với Cốc Duệ Bác để đầu tư thì cái mà bọn họ điều tra được đều là những hành vi kinh doanh bình thường, sợ bị phát hiện sao?”
Ngô Thần quay đầu nhìn Ô Ngữ Dung kề bên, nói xong anh bật cười.
“Nói là vậy nhưng sợ... Thực ra tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc cạnh tranh giữa nhà họ Hướng và nhà họ Cốc đã đến mức nào rồi...”
“Tôi biết tình hình hai nhà bọn họ... Yên tâm đi, có vấn đề gì tôi sẽ giải quyết.” Ngô Thần quay đầu nói rồi hôn lên trán Ô Ngữ Dung khẽ mỉm cười nói: “Không có gì phải lo lắng cả.”
Vẻ mặt Ô Ngữ Dung hơi thay đổi một chút, bà ta ngẩng đầu hôn Ngô Thần sau đó lại cúi đầu dựa vào Ngô Thần rồi ôm cánh tay anh thật chặt.
Ô Ngữ Dung có cảm giác được một người đàn ông bảo vệ khi ở bên Ngô Thần.
Ngô Thần lại nhìn điện thoại, sau đó bấm số điện thoại của Lý Nhược Băng mà nãy anh tìm được.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối.
“Anh xong việc chưa?” Lý Nhược Băng hhỏi trước.
“Sắp rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.” Ngô Thần mỉm cười hỏi: “Muộn vậy rồi mà cô vẫn chưa ngủ sao? Đang đợi điện thoại của tôi hả?”
Ô Ngữ Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn một lát rồi lại cúi đầu dựa vào anh bởi vì bà ta ở rất gần nên có thể nghe thấy rất rõ.
“Tôi vẫn đang ở công ty, tôi tăng ca, tối nay không về nhà.” Lý Nhược Băng nói.
“Vất vả thế à, chuẩn bị buổi họp báo hả?” Ngô Thần hỏi.
“Đúng thế, ngày càng gần kề, nên bận chết mất.” Lý Nhược Băng trả lời, rồi giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Anh Ngô thân mến của tôi, nể tình tôi làm việc vất vả như vậy, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh đi Ma Đô... làm gì không?”
“Được thôi...” Ngô Thần cười, thực ra anh vốn dĩ không có ý định giấu Lý Nhược Băng chuyện này, chỉ là anh muốn làm rồi mới nói mà thôi.
Trong vài phút tiếp theo, Ngô Thần kể nói khái quát tình hình.
Cũng chẳng có gì không thể nói.
Tóm lại, để Ô Ngữ Dung và Cốc Duệ Bác hợp tác với nhau để ăn lùng tài sản ngoại vi của nhà họ Đinh, mà mấu chốt của chuyện này không phải là săn lùng thế nào để thúc đẩy hợp tác... đương nhiên đây là chuyện của Đổng Nguyên Đào, còn chuyện này trước đó Ngô Thần đã nói với Lý Nhược Băng rồi, nên không cần phải nói lại nữa.
Mấy phút sau.
Sau khi nghe xong Lý Nhược Băng rơi vào im lặng, Ngô Thần nói quá ngắn gọn, giống như là tùy tiện làm vậy, có rất nhiều chi tiết Ngô Thần không nói đến, nhưng Lý Nhược Băng cũng có thể tưởng tượng ra một chút bởi vì cô ta là người hiểu Ngô Thần nhất và cũng là rõ hơn ai hết Ngô Thần đáng sợ như thế nào!
Ô Ngữ Dung đang nghe nhưng đột nhiên không thấy âm thanh gì nữa bèn ngẩng đầu lên nghiêng người lên trên, vì vậy nên bàbà ta phát ra tiếng ừm.
Một chút động tĩnh.
Nhưng Lý Nhược Băng có thể nghe thấy, cô ta cũng có thể đoán ra người đang ở bên cạnh Ngô Thần là ai.
“Người ngủ với anh không giống nhau nhỉ, kiếm tiền thì kiếm từ mấy người vài triệu.” Lý Nhược Băng nói, giọng điệu đắc ý.
“Oa, cô Lý thân yêu của tôi, mùi giấm chua như vậy, không giống cô chút nào.” Ngô Thần cười nói.
“Tôi không có ghen.” Lý Nhược Băng nhấn mạnh một câu bởi vì biết Ô Ngữ Dung ở đó nên có một vài lời cô ta không muốn để Ô Ngữ Dung nghe thấy nên không nói nữa, cô ta dừng một lát rồi nói: “Anh cứ chọc tức tôi đi, ngày nào cũng chọc tức tôi, đợi tôi về Đông Hải... xem tôi trừng trị anh thế nào.”
“Chỉnh đốn tôi?” Ngô Thần cười.
“Đúng chính đốn anh!” Lý Nhược Băng lập tức trả lời.
“Được thôi... Tôi rất mong chờ.” Ngô Thần lại cười.
“... Không biết xấu hổ!” Không biết Lý Nhược Băng nghĩ tới điều gì, bèn nói: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi.”
“Cô cũng...” Ngô Thần đang định nói.
“Đúng rồi!” Lý Nhược Băng đột nhiên ngắt lời anh: “Bị anh chọc tức làm tôi suýt nữa thì quên mất.”
“Chuyện gì?” Ngô Thần hỏi.
“Hôm nay Đinh Thụy Long gọi điện thoại cho tôi.” Lý Nhược Băng nói.
“Ông ta tìm cô nói chuyện gì?” Ngô Thần lạnh nhạt nói.
“Ông ta nói...” Lý Nhược Băng đột nhiên dừng lại rồi mới nói tiếp: “Ông ta muốn đến Đông Hải, đích thân đến trước mặt xin lỗi tôi.”
Ngô Thần nhíu mày.
Đinh Thụy Long dám đến Đông Hải!