Tại phòng ngủ chính trên tầng hai của căn biệt thự số 36, khu chung cư Tôn Vinh Đông Hải Hoa Phủ ở khu Bắc Thành, thành phố Đông Hải.
Ngô Thần mở mắt đúng giờ, anh nhìn lên trần nhà, nở một nụ cười thoải mái. Anh đã “quay trở lại” rồi. Đây là lần thứ ba anh chủ động thiết lập lại và bắt đầu cuộc sống mới.
Lần thứ nhất thiết lập lại là bởi vì đã trộm xe của Vương Trạng Nguyên, vừa bị đám người của Vương Trạng Nguyên tìm đến để gây rắc rối thì ở bên ngoài cửa, anh đã lựa chọn thiết lập lại.
Lần thứ hai thiết lập lại, là vì thuộc hạ của lão Đao muốn tạo ra một vụ tai nạn giao thông. Tại thời điểm xảy ra tai nạn, Ngô Thần đã hoàn thành việc thiết lập lại trước khi chết, điều này cũng nằm trong dự kiến và kế hoạch của anh.
Và lần này chính là lần thứ ba thiết lập lại.
Đây không phải là kế hoạch mà Ngô Thần đã nghĩ ra từ trước, nhưng bởi vì chỉ có những tình huống bất thình lình mà không có biện pháp khẩn cấp để xử lý, làm cho “ngày 20 tháng 7” Ngô Thần lại có thời gian cũng như tâm trạng để chơi, kiểm tra một số chuyện và tìm thấy một số hứng thú, cuối cùng sau khi xong hết việc, anh đã hoàn thành việc chủ động thiết lập lại trước khi phải bỏ mạng vì bị lật xe khi bay qua thành công.
Ngô Thần mỉm cười, anh quay đầu lại nhìn Lý Nhược Băng ở bên cạnh với mái tóc dài tán loạn và trên khóe mắt vẫn còn mang theo vệt nước mắt, cô ta đang ngủ rất say.
Ngô Thần rút cánh tay ra.
Lý Nhược Băng trong giấc nồng thì cuộn người dựa vào trong lòng Ngô Thần và choàng tay qua cổ anh. Cô ta ngủ rất say, bởi vì cô ta chỉ mới ngủ một tiếng trước, vì vậy cô ta không bị động tác của Ngô Thần làm cho thức giấc.
Tinh thần và cơ thể của Ngô Thần cũng vô cùng mệt mỏi.
Anh đã thiết lập trở lại trạng thái mười giờ sáng ngày 20 tháng 7, chính vì vậy năm giờ sáng anh và Lý Nhược Băng mới thực sự đi ngủ. Lý Nhược Băng còn “phân cao thấp” với anh, đó gọi là chủ động.
Suy đi nghĩ lại về chuyện này, Ngô Thần lại vòng tay qua ôm Lý Nhược Băng, trở mình một cái rồi nhắm mắt lại.
Đi vào giấc ngủ!
Không có gì phải suy nghĩ nhiều cả, thiết lập lại thì trước tiên phải ngủ đủ giấc đã!
Năm tiếng sau.
Mười hai giờ trưa.
Cũng giống như “ngày 20 tháng 7”, anh thức dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng rồi ra ngoài mặc quần áo. Đi xuống lầu đã nhìn thấy Trang Tiểu Điệp đang nấu bữa trưa.
Sau khi ở trong nhà bếp nói chuyện với Trang Tiểu Điệp một lúc, Ngô Thần quay trở lại phòng khách.
Mở ti vi lên, xem được một lát thì bắt đầu gọi điện thoại. Đầu tiên là gọi cho Tống Huyên, thống nhất thời gian và địa điểm gặp nhau để ký hợp đồng, sau đó anh lại gọi điện thoại cho lão Đao để nói về chuyện của Tưởng Xuyên.
Lặp lại.
Về cơ bản, Ngô Thần đã lặp lại những gì anh đã làm vào “ngày 20 tháng 7”, đối với Ngô Thần mà nói, kiểu lặp lại này không hề áp lực chút nào, thậm chí có thể kéo dài được thời gian, kéo dài từng phút từng giây cũng không tệ.
Anh đã quen rồi.
Ngàn năm luân hồi, anh đã điên cuồng, hung bạo. Anh đã tuyệt vọng và tự tử hàng trăm lần bởi vì đời người cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng anh mới thay đổi suy nghĩ, bắt đầu học tập các năng lực khác, điều tra nhiều chuyện khác và ngủ với nhiều người phụ nữ khác.
Giờ phút này, Ngô Thần có thể tự tin nói rằng anh là người có tinh thần dẻo dai mạnh nhất thế giới này, không có người nào có thể sánh bằng.
Nhưng cho dù là lặp đi lặp lại, nhưng lần này Ngô Thần lại làm một số chuyện không giống.
Khi nói chuyện với lão Đao, anh đã căn dặn lão Đao, nhờ gã sắp xếp người giúp đỡ Tưởng Xuyên và quyết định buổi chiều sẽ đi gặp Tưởng Xuyên.
Sau đó, vẫn như trước, Ngô Thần nhận được cuộc gọi từ Lôi Thành.
Mọi chuyện đều không thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là Ngô Thần và Lôi Thành đã thống nhất thời gian và địa điểm gặp nhau khác với trước đó!
Thời gian trôi qua.
Trang Tiểu Điệp đã làm xong bữa trưa.
Cô gái xinh đẹp tên Lý Nhược Băng thức dậy, sau khi Lý Nhược Băng được Ngô Thần bế xuống lầu thì mọi người cùng ngồi ăn trưa.
Những lời Lý Nhược Băng nói trong bữa ăn và phản ứng của Trang Tiểu Điệp đều giống như “trước đó”. Điều này mang lại cho Ngô Thần một cảm giác rất vi diệu, rất thú vị.
Trước khi bữa trưa kết thúc.
Ngô Thần lại “sửa đổi” một lần nữa.
“Tiểu Điệp, chiều nay cô chuẩn bị trang điểm đẹp một chút và chờ điện thoại của tôi, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.” Ngô Thần đặt bát đũa xuống, anh lấy giấy ăn, vừa lau miệng vừa nói.
“Vâng, anh Ngô.” Trang Tiểu Điệp gật đầu rất ngoan.
“Đưa tình nhân nhỏ của anh đi đâu chơi vậy?” Lý Nhược Băng ở bên cạnh liếc nhìn Ngô Thần rồi hỏi anh với giọng điệu châm chọc.
Ngô Thần quay đầu lại nhìn Lý Nhược Băng, sau đó anh hơi thò đầu về phía Lý Nhược Băng và đưa tay đỡ cằm cô ta lên, nhẹ nhàng hôn cô một cái, khóe miệng cô ta cong lên một chút.
“Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi ngoan nhé.” Ngô Thần nói xong thì mỉm cười.
“Hừm.” Lý Nhược Băng khẽ hừm một tiếng, nhưng cũng không truy hỏi Ngô Thần làm gì nữa.
Ngô Thần nói với cô ta một tiếng “ngoan”, nhưng Lý Nhược Băng không phải là một người phụ nữ có tính tình dịu dàng và “ngoan” như vậy, tính cách của cô ta hoàn toàn ngược lại, rất mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng cũng rất quái lạ. Có thể là vì mối quan hệ mà tối qua Lý Nhược Băng vừa trao cho Ngô Thần, vì vậy cô ta mới có cảm giác được Ngô Thần “dỗ dành” rất “ngọt ngào”.
Khoảng hai giờ chiều.
Ngô Thần đã ra ngoài “đúng giờ”. Anh lái xe đến quán cà phê sáng ở quận Trung Thành.
Đến nơi cũng hơn hai giờ rưỡi.
Xuống xe và bước vào quán, chọn phòng bao và đi lên lầu. Toàn bộ quá trình này đều không có gì khác biệt so với “ngày 20 tháng 7” trước đó. Nhưng sau khi Ngô Thần bước vào phòng bao và ngồi xuống, mọi chuyện đã khác.
Tính theo thời gian thì bây giờ Tống Huyên đang trên đường đến, mà Ô Ngữ Dung cũng đi cùng xe và ngồi bên cạnh cô ấy.
Ngô Thần gọi vào số điện thoại của Ô Ngữ Dung.
Sau khoảng bảy tám giây, Ô Ngữ Dung mới nghe máy.
“Khụ khụ, alo, xin chào.” Ô Ngữ Dung vừa nghe máy thì ho nhẹ vài tiếng, sau đó giọng điệu bà ta rất nhẹ nhàng rất ngọt ngào, nói chuyện cũng rất trang trọng.
Bà ta đang diễn, bởi vì con gái đang ở bên cạnh bà ta.
“Đang cùng con gái chị đến đây sao?” Ngô Thần cười hỏi.
“Đúng vậy, làm sao cậu biết?” Ô Ngữ Dung trả lời và hỏi ngược lại Ngô Thần, câu hỏi có phần xa cách như vậy, nhưng giọng điệu của bà ta lập tức đã được kiểm soát một cách có chủ ý, giọng điệu có sự khác biệt sẽ khiến Tống Huyên bên cạnh khó mà đoán được thân phận của người đang nói chuyện với mẹ mình là gì, càng không thể nào đoán được cuối cùng người đó là ai.
“Đoán thôi.” Ngô Thần cười: “Được rồi, đợi hai người.”
“Được.” Ô Ngữ Dung chỉ có thể nói một tiếng “được”, có con gái bên cạnh, bà ta cũng không thể nói những lời khác.
Khoảng hai giờ bốn mươi lăm phút, Ngô Thần nhận được tin nhắn của Tống Huyên.
Hai phút sau, cửa phòng bao mở ra. Tống Huyên và Ô Ngữ Dung bước vào.
Vẫn “lặp lại” như cũ.
Vẫn là giới thiệu cho nhau biết, chào hỏi nhau, khen ngợi nhau, gọi cà phê, trò chuyện và hỏi đông hỏi tây. Cuối cùng nói đến hợp đồng, Tống Huyên lấy hợp đồng ra đưa cho Ngô Thần xem, sau đó nói với mẹ một tiếng, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tống Huyên mới đi ra ngoài.
“Bạn học Tiểu Ngô sao?” Ngô Thần đang xem bản hợp đồng thì ngẩng đầu nhìn về phía Ô Ngữ Dung ở đối diện.
“Thế nào?” Ô Ngữ Dung nở một nụ cười ngọt ngào và hỏi ngược lại.
Sau đó bà ta đứng lên, đi vòng quanh bàn.
Ngô Thần kéo bà ta vào trong lòng mình, Ô Ngữ Dung thuận theo thế đó mà quay người lại, choàng tay ôm cổ Ngô Thần.
“Tôi không thể gọi cậu là bạn học Tiểu Ngô sao?”
“Không, không phải là không thể, chỉ là thấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ sao? Vậy tôi nên gọi cậu là gì đây? Chồng yêu?”
Sau khi Ô Ngữ Dung vừa nói xong từ “chồng” thì lập tức hôn lên khóe môi Ngô Thần một cái.
“Thế nào cũng được.” Ngô Thần mỉm cười, rồi quay đầu lại nói: “Được rồi, về chỗ ngồi đi, con gái chị sẽ nhìn thấy đấy.”
“Làm sao biết được? Huyên Huyên đi nhà vệ sinh rồi, cũng phải mất vài phút đấy.” Ô Ngữ Dung nói, sau đó bà ta lại hỏi Ngô Thần bằng một giọng điệu nhẹ nhàng và ngọt ngào: “Làm sao cậu biết trước được, tôi và Huyên Huyên ở cạnh nhau...”
Đôi mắt bà ta lóe sáng lên, như thể muốn nhìn thấu Ngô Thần.
Vô lý, từ trưa đến giờ, bản thân mình luôn ở bên cạnh con gái. Đến lúc bà ta quyết định đến đây, những người khác cũng không biết, vậy làm sao Ngô Thần có thể biết được?
Là nhà tiên tri sao?
Trong lúc Ô Ngữ Dung đang nói, Ngô Thần đã bưng cà phê lên, dáng vẻ trông như định đổ cà phê lên người mình, trên thực tế là bởi vì Ô Ngữ Dung đang ngồi trong lòng anh, vì vậy cà phê sẽ đổ vào người Ô Ngữ Dung.
Ô Ngữ Dung còn chưa nói xong, theo bản năng bà ta buông Ngô Thần ra, đứng dậy tránh sang một bên.
Cốc cốc cốc!
Cánh cửa được mở ra!
“Đàn anh!” Tống Huyên xông vào, bộ dạng rất vui mừng rất phấn khích.
Ô Ngữ Dung lập tức nuốt lại những lời đang định hỏi Ngô Thần, bà ta muốn hỏi Ngô Thần tại sao muốn tạt cà phê vào mình, khiến bà ta giật mình, toàn thân như bị điện giật vậy.
Suýt chút nữa đã bị con gái nhìn thấy mình đang ngồi trong lòng Ngô Thần!
Ngô Thần đã nhắc nhở bà ta.
Nhưng bà ta lại cảm thấy không vấn đề gì cả.
Ngô Thần mới dọa bà ta một chút thì bà ta đã lập tức đứng dậy tránh sang một bên, cùng lúc đó thì Tống Huyên mở cửa xông vào.
Thật sự là không cần đoán cũng biết sao?
Làm sao Ngô Thần biết được Tống Huyên đi ra ngoài chưa đến hai phút đã đột nhiên quay trở lại rồi chứ?
Cà phê vẫn chưa thật sự đổ ra, Ngô Thần đã kịp thời dừng lại.
Nhìn Tống Huyên đột nhiên xông vào, Ngô Thần nở một nụ cười, mở miệng hỏi một câu: “Bạn học Tống à, sao vậy?”
Sau khi hỏi xong, Ngô Thần nhấp một ngụm cà phê đang cầm trên tay và liếc nhìn Ô Ngữ Dung, bây giờ sắc mặt của bà ta không ổn lắm.