Có cảm giác như Ngô Thần dường như biết được rất nhiều chuyện.
Vì vậy, phải thăm dò.
Tuy nhiên, Cốc Duệ Bác không nghĩ đến việc Ngô Thần có thể giúp anh ta giải quyết được vấn đề gì, anh ta chỉ muốn xem Ngô Thần sẽ nói gì, có thể nói ra bao nhiêu chuyện, như vậy anh ta mới có thể phán đoán rõ ràng hơn rốt cuộc Ngô Thần có bản lĩnh gì.
Điều mà anh ta không biết là câu hỏi này của anh ta có thể nói là đã trúng theo ý nghĩ của Ngô Thần.
Theo kế hoạch ban đầu của Ngô Thần, khi anh đến Ma Đô sẽ liên lạc với Mao Như Tùng trước, sau đó là Cốc Duệ Bác... Mao Như Tùng tạm thời cũng không có ích lợi gì lớn, chỉ cần để anh ta không cản đường, nhưng Cốc Duệ Bác lại có tác dụng cực lớn!
Ngô Thần cũng phải làm từng bước một.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ hơn anh tưởng tượng.
“Anh trai của anh...” Ngô Thần quay đầu nhìn Cốc Duệ Bác, đặt đôi đũa xuống, mỉm cười nói: “Anh muốn thắng được anh ta rất khó. Quỹ Hoa Duệ dưới sự quản lý của anh ta tuy rằng vấn đề không nhỏ, nhưng về tổng thể thì vẫn có thể xem là tốt đẹp. Những dự án đầu tư của anh ta cũng rất nổi bật, những lần trong mấy năm gần đây đều rất tốt đẹp...”
Anh cả của Cốc Duệ Bác là anh trai ruột cùng cha khác mẹ, tên là Cốc Duệ Cường. Cốc Duệ Cường năm nay ba mươi lăm tuổi, lớn hơn Cốc Duệ Bác ba tuổi. Là thành viên đầu tiên trong ba thế hệ của nhà họ Cốc ở Ma Đô. Hai anh em đồng thời là con cháu chí cốt của nhà họ Cốc, lại là anh em ruột, tuổi cũng gần gần nhau, trên thực tế thì quan hệ cũng không tệ.
Không phải là thù địch.
Hai anh em đều là những thiên tài kinh doanh. Cả hai người trước ba mươi tuổi, đều đã được Forbes đưa vào danh sách ba mươi doanh nhân tinh anh dưới ba mươi tuổi.
Trong giới đại gia tộc, hai anh em thậm chí còn từng có một danh xưng mang tính khen ngợi, người ta gọi bọn họ là “Song tinh nhà họ Cốc”.
Cốc Duệ Bác là một nhân vật có thể đối đầu trực tiếp với Đinh Thụy Long trên thương trường. Anh ta thực sự rất mạnh!
Nhưng hiện tại, Cốc Duệ Bác bất kể là thành tựu trên thương trường vinh dự có được, hay quy mô về tài sản đều không bằng anh trai Cốc Duệ Cường của mình.
Hai anh em có một quan hệ rất tốt.
Nhưng Cốc Duệ Bác chỉ là không phục anh trai của mình! Anh ta đã luôn cảm thấy anh cả là vì sinh ra sớm hơn anh ta vài năm, nếu không thì nhất định anh trai đã không bằng mình rồi, mình mới người thứ nhất trong ba đời của nhà nhà họ Cốc! Vì vậy, hai anh em bây giờ có thể xem là một kiểu... quan hệ cạnh tranh lành mạnh.
Ngô Thần đơn giản nói vài câu.
Từ những gì Cốc Duệ Bác nghe được, mặc dù anh ta biết rằng Ngô Thần thực sự biết đôi điều về nhà họ Cốc, nhưng... những gì anh ta nói cũng giống như vô nghĩa vậy, không có tình thiết thực gì cả.
Nhưng anh ta lại nghe thấy Ngô Thần nói.
“Nhưng...” Ngô Thần quay đầu mỉm cười nói với Cốc Duệ Bác: “Phần lớn tài nguyên nhà họ Cốc của anh đều để giúp đỡ anh trai anh, tuy rằng anh làm ăn cũng rất tốt, nhưng anh cũng không hề có xung đột với anh trai của mình trong công việc làm ăn, tài nguyên cũng là anh ta dùng trước. Nếu anh muốn thắng anh ta thì quả thực rất khó, nhưng... cũng không phải là không có cơ hội, còn phải xem anh có dám làm hay không mà thôi.”
Không phải là không có cơ hội sao?
Có dám hay không?
Cốc Duệ Bác phân tích ý nghĩa những lời của Ngô Thần, Ngô Thần có cách gì chứ?
Anh ta vừa thăm dò Ngô Thần, thật sự có cách sao?!
“Anh Ngô, anh nói có dám làm hay không..." Cốc Duệ Bác có chút kinh ngạc nghi ngờ không chắc, sau đó lại chủ động giải thích; “Thật ra thì tôi có quan hệ khá tốt với anh trai của anh, dám hay không dám cái gì...”
Cốc Duệ Bác không hiểu rõ những câu nói đó, nhưng Ngô Thần lại hiểu ý của anh ta.
Anh ta hiểu lầm Ngô Thần, Ngô Thần nói “dám hay không”, anh ta nghĩ rằng Ngô Thần đang ám chỉ đến thủ đoạn làm tổn thương anh trai của anh ta, phá hoại công việc kinh doanh của anh cả, những chuyện này Cốc Duệ Bác nhất định sẽ không làm, anh ta chỉ muốn chứng minh với gia đình và anh cả của anh ta rằng anh ta giỏi việc kinh doanh hơn anh cả của mình mà thôi.
Cốc Duệ Bác là một người tâm tính tương đối ôn hòa. Danh tiếng của “Anh Tiểu Cốc” rất tốt. Anh ta và Đinh Thụy Long sẽ sử dụng những chiêu thức ngầm trong cuộc chiến trên thương trường, nhưng bọn họ chỉ giới hạn trong các trận chiến trên thương trường thôi, không bao giờ bị liên lụy đến bên ngoài, ngay cả khi anh ta biết, Đinh Thụy Long là một vấn đề lớn.
“Không liên quan gì đến anh trai của anh cả.” Ngô Thần cười nói: “Chuyện kinh doanh, thì cứ nói là kinh doanh kiếm tiền. Nếu anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn anh trai của mình, thành công hơn anh ta, thì anh phải... ” Ngô Thần không nói tiếp, chỉ mỉm cười.
“Anh phải… Vậy thì dám hay không dám là chỉ cái gì?” Cốc Duệ Bác không hiểu rõ nên hỏi lại.
“Đinh Thụy Long.” Ngô Thần cười.
“Đinh Thụy Long?” Sắc mặt của Cốc Duệ Bác chợt thay đổi, đương nhiên anh ta biết Ngô Thần là cái gai trong mắt của Đinh Thụy Long, còn Ngô Thần cũng đối đầu với Đinh Thụy Long, mâu thuẫn bắt nguồn từ Lý Nhược Băng, nếu nói lớn hơn là là chuyện kết thông gia của nhà họ Đinh và nhà họ Lý.
Đây là một chuyện rất lớn.
Cốc Duệ Bác không muốn gia nhập vào, liệu anh ta có dám không? Liệu có dám lao đầu vào chỗ chết để xử Đinh Thụy Long?
Cốc Duệ Bác vô thức nghĩ như vậy trước, nhưng ngay lập tức cảm thấy có điều không đúng.
Bởi vì trước đây Ngô Thần đã từng nói “nói đến chuyện kinh doanh kiếm tiền”, lời nói rất rõ ràng.
“Anh Ngô, Đinh Thụy Long và tôi...” Cốc Duệ Bác suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Suốt những năm qua tôi đã luôn đối đầu với anh ta, nếu tôi có thể thắng anh ta, thì tôi đã thắng từ lâu rồi, tôi cũng muốn giành giật công việc kinh doanh của anh ta, nhưng mà…”
Cái gì mà dám hay không dám, nếu như chỉ là đối đầu về chuyện kinh doanh với Đinh Thụy Long, cướp công việc kinh doanh của Đinh Thụy Long để phát triển bản thân thì không việc gì là không dám! Đây là điều mà Cốc Duệ Bác luôn làm.
Một điều đáng để nói đến là sự cạnh tranh giữa Cốc Duệ Bác và Đinh Thụy Long là chuyện về đầu tư kinh doanh, mà đầu tư kinh doanh là công việc kinh doanh mà Đinh Thụy Long đã làm trước khi cá cược với Lý Nhược Băng.
Vì cá cược mà anh ta thành lập “Tập đoàn Thụy Long” được đặt theo tên của anh ta, là một cuộc làm ăn một mình anh ta.
Mặc dù trong bốn năm qua Đinh Thụy Long đã dồn toàn lực cho “Tập đoàn Thụy Long”, nhưng đương nhiên anh ta cũng không thể từ bỏ công việc kinh doanh ban đầu của mình không quan tâm, quyết sách vẫn là do anh ta làm. Hàng loạt nhân tài kinh doanh của nhà họ Đinh cũng đang hỗ trợ anh ta đầu tư.
“Tôi hiểu rồi.” Ngô Thần cắt ngang lời của Cốc Duệ Bác, dừng lại một lúc rồi lại nói: “Tôi biết rằng anh và Đinh Thụy Long đang cạnh tranh trên thương trường… cho nên tôi mới nói là phải xem anh có dám hay không. Phương pháp ban đầu của anh nhất định là không ổn rồi. Hơn nữa... chỉ cần anh dám làm, tôi nghĩ rằng nhiều nhất là trong vòng một năm, thành tích kinh doanh của anh không chỉ đuổi kịp anh trai mình, mà thậm chí còn có thể bỏ lại anh ta ở tuốt phía sau!”
Nói quá rồi!
Một năm? Là đuổi kịp, còn bỏ lại xa nữa sao?
Đã phóng đại quá rồi!
“Nếu anh có hứng thú, chúng ta có thể tìm thời gian để nói chuyện riêng với nhau.” Ngô Thần cười nói.
Cốc Duệ Bác do dự, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ là... chuyện làm ăn thôi đúng không?”
Anh ta muốn xác nhận rằng nếu đó chỉ là công việc kinh doanh, một số thủ đoạn trên thương trường, thì mặc dù bây giờ anh ta có chút không tin những gì Ngô Thần nói, nhưng anh ấy vẫn sẵn sàng nói chuyện chi tiết hơn với Ngô Thần.
“Đúng, là chuyện kinh doanh, kiếm tiền.” Ngô Thần xác nhận.
“Vậy được thôi... Chúng ta ăn xong hay tìm một nơi khác...” Cốc Duệ Bác đồng ý.
“Được… Tôi đi gọi một cuộc điện thoại.” Thấy Cốc Duệ Bác đã đồng ý rồi, Ngô Thần liền lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, đưa điện thoại di động lên tai.
Nhìn thấy cảnh tượng này Cốc Duệ Bác đã chợt sững sờ.
Tại sao phải gọi điện trực tiếp chứ?
Cốc Duệ Bác đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, bởi vì anh ta có thể cảm thấy rõ ràng là... Ngô Thần dường như đã chuẩn bị sẵn hết rồi mới đến! Rõ ràng là chuyện mà anh ta đã chủ động dò hỏi trong khi trò chuyện, nhưng anh ta lại cảm thấy như Ngô Thần đã chuẩn bị cho việc này từ trước rồi!
Càng nghĩ, cơ thể của anh ta lại càng lạnh.
Bởi vì nếu đây là sự thật, thì Cốc Duệ Bác đã nghĩ đến... Ngô Thần đến Ma Đô tìm Mao Như Tùng, nhưng anh lại không đi tìm anh ta! Ban đầu, chính anh ta mới là người đến tìm Ngô Thần vì để giải quyết rắc rối cho Mao Như Tùng.
Cốc Duệ Bác đang suy nghĩ thì điện thoại của Ngô Thần đã được kết nối.
“A lô, vừa mới gọi điện, nhớ tôi rồi à?” Cốc Duệ Bác mơ hồ có thể nghe thấy trong điện thoại của Ngô Thần là giọng nói của một người phụ nữ rất ngọt ngào và dịu dàng.
“Đến Ma Đô. đi” Ngô Trần trực tiếp nói.
“Hả? Tôi? Bảo tôi đi à?”
“Đúng vậy, chị tới rồi nói chuyện.”
“Được! Tôi sẽ chuẩn bị, rồi xuất phát ngay.”
Rất dứt khoát.
Sau khi cúp điện thoại.
“Vài giờ nữa mọi người sẽ đến.” Ngô Thần quay đầu lại và nói với Cốc Duệ Bác một câu như vậy.
“Ai đấy...” Cốc Duệ Bác hỏi ngay lập tức.
“Gặp rồi sẽ biết thôi.” Ngô Thần cười và lại nói: “Anh có quen đấy.”
… Đó là Ô Ngữ Dung!